Có một năm, Ninh Vương phụng lệnh Hoàng Thượng, xuống phương Nam làm việc.
Trong khoảng thời gian này, ông ta quen biết một nữ tử phong trần.
Nữ tử phong trần kia là hoa khôi nổi tiếng ở địa phương, thấy Ninh Vương tuổi trẻ tuấn tú, ra tay rộng rãi, lại ôn nhu săn sóc, nàng liền rất ưng thuận.
Khi đó đúng ngay thời điểm tình cảm nồng đậm, Ninh Vương cũng thuận miệng hứa hẹn với hoa khôi rất nhiều. Không bao lâu, trong kinh có tin tức truyền tới, nói Thái Hậu bị bệnh, Ninh Vương bỏ lại lời hứa “ngày sau chắc chắn sẽ cưới”, vội vàng rời đi.
Hoa khôi tin là thật.
Ninh Vương đi rồi, nàng ấy bán hết của cải lấy tiền tiết kiệm tự mình chuộc thân, chờ Ninh Vương quay lại cưới.
Ngay thời điểm nàng ấy tự mình chuộc thân không bao lâu, liền phát hiện bản thân hoài cốt nhục của Ninh Vương. Qua sáu bảy tháng, hoa khôi không thấy Ninh Vương quay lại, liền định tự mình tới kinh thành tìm ông ta.
Nàng từ chỗ tỷ muội của mình mượn chút bạc, lên đường.
Thời điểm nàng lòng đầy hi vọng được vào Ninh Vương phủ, cho rằng bản thân sắp được nhìn thấy Ninh Vương, lại bị hạ nhân giữ cửa ngăn cản.
...
“Lúc ấy, ả, chính là vương phi, đúng lúc hồi phủ, bắt gặp nàng ấy...” Tĩnh Lan cư sĩ nói tới đây, không nhịn được mà thở dài, “Đúng là nữ nhân vừa đáng thương lại đáng giận, thế mà kể lại chuyện của mình và Ninh Vương với vương phi.”
Vương phi nghe xong, liền nói Thái Hậu bị bệnh, gần đây vương gia đều ở trong cung, chỉ sợ không tiện gặp nàng ấy. Nhưng bà ta lại thấy nàng đáng thương, nên định an bài cho nàng một nơi ở trước, chờ nàng sinh hạ hài tử rồi lại tự mình tới nói với Ninh Vương chuyện này.
Người nọ tuy rằng ngày thường thông minh, nhưng lại bị tình yêu làm cho mù quáng, cảm thấy bản thân đã hoài cốt nhục của Ninh Vương, Ninh Vương phủ sẽ không mặc kệ mình, lại bị vương phi ngụy trang vẻ thiện lương lừa bịp, cuối cùng, nàng thế mà đồng ý để vương phi an bài, ngoan ngoãn lên xe ngựa tới nơi vương phi sắp xếp.
Nơi đó, chính là Thượng Thanh biệt trang.
Chờ tới Thượng Thanh biệt trang rồi, hoa khôi mới biết vương phi là kẻ hiểm ác.
Nhưng lúc ấy, nàng đã không trốn được.
Hạ nhân cho nàng uống thuốc độc, định độc chết nàng ấy.
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, hoa khôi tránh được những kẻ đó, trốn thoát khỏi Thượng Thanh biệt trang, vừa lúc gặp Tĩnh Lan cư sĩ tới đây giải sầu.
Tĩnh Lan cư sĩ nhìn thấy nàng, liền nghĩ tới bản thân mang thai năm đó.
Vì thế, bà ra tay cứu hoa khôi.
Chỉ là độc đã vào cơ thể, hơn nữa thời điểm hoa khôi chạy đi đã động thai khi. Rất nhanh, nàng ấy liền chết vì khó sinh.
Tuy rằng đứa bé bình an chào đời, nhưng độc từ cơ thể của mẫu thân đã theo vào người.
Tĩnh Lan cư sĩ đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng sức khỏe của đứa bé kia vẫn ngày càng suy yếu, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.
...
“Nó tên Nhung Nhung, là nữ hài tử rất đáng yêu.” Tĩnh Lan cư sĩ bật khóc, “Chỉ là... Chỉ là... TA cho rằng nó có thể sống lâu hơn một chút...”
Có lẽ lúc đầu, Tĩnh Lan cư sĩ chỉ vì “đồng tình” nên mới cứu hài tử kia.
Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Tĩnh Lan cư sĩ sớm đã coi nàng là hài tử thân sinh của mình. Hiện giờ, mắt thấy thọ mệnh của hài tử kia đã đi đến cuối cùng, Tĩnh Lan cư sĩ sao có thể không thương tâm?
Vân Trân đứng phía sau bà, hơi nghiêng đầu.
Nếu mấy năm trước nàng gặp được hài tử kia, có lẽ vẫn còn cứu được. Chỉ là hiện tại... Dầu hết đèn tắt, cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được nàng ấy.