“Cái gì?” Tĩnh Lan cư sĩ cả kinh, từ đệm hương bồ đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”
“Lại phát bệnh! Người mau qua xem đi!”
Lúc này, phụ nhân trung niên kia mặc kệ tất cả, nói.
Tĩnh Lan cư sĩ nghe xong, lảo đảo mấy cái, muốn ra ngoài. Tới cửa, bà ấy lại nghĩ tới Vân Trân và Mặc Nhiễm, quay đầu: “Các ngươi...”
“Nô tỳ cũng đi theo.” Thấy Tĩnh Lan cư sĩ nghi hoặc nhìn mình, Vân Trân giải thích, “Nô tỳ biết chút y thuật, có lẽ có thể giúp được chút ít.”
Tĩnh Lan cư sĩ đánh giá nàng một phen, sau đó gật đầu: “Vậy ngươi đi theo đi.”
Dứt lời, bà liền nâng bước ra ngoài.
Vân Trân gật đầu với Mặc Nhiễm, đi theo ra ngoài.
...
Vân Trân theo Tĩnh Lan cư sĩ qua phòng cách vách.
Đẩy cửa đi vào, mùi thuốc nồng nặc lập tức xông vào mũi.
Tĩnh Lan cư sĩ vội tới trước giường, nôn nóng gọi người đang nằm: “Nhung Nhung, Nhung Nhung tỉnh lại đi...”
Vân Trân tiến lên hai bước, thấy được người nằm trên giường.
Đó là một thiếu nữ tuổi không lớn, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt là một mảng đen nhánh, vừa nhìn liền biết là dầu hết đèn tắt, chỉ dựa vào chút hơi tàn cuối cùng.
Tĩnh Lan cư sĩ gọi mấy tiếng, nàng cũng không có phản ứng. Lúc này, bà nhớ tới Vân Trân, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi...”
“Để nô tỳ thử xem.” Vân Trân hiểu ý bà, đáp.
Tĩnh Lan đứng dậy nhường chỗ cho nàng. Vân Trân đi lên trước, kéo tay người nọ, bắt mạch cho nàng ấy. Không bao lâu, nàng buông tay người nọ ra, đứng lên nhìn Tĩnh Lan cư sĩ.
“Thế nào rồi?” Tĩnh Lan cư sĩ hỏi.
Vân Trân nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.
Tĩnh Lan cư sĩ không khỏi căng thẳng.
Vân Trân đang muốn mở miệng, bà liền nói: “Ra ngoài trước đi.”
Nói xong, bà phân phó phụ nhân kia ở lại chiếu cố thiếu nữ trên giường, sau đó dẫn Vân Trân ra ngoài.
“Ngươi không cần giấu ta, tình hình của Nhung Nhung, từ lâu trong lòng ta đã có chuẩn bị.”
Vân Trân nhìn bà, hơi do dự: “Nhung Nhung tiểu thư, có lẽ... Chỉ là chuyện một hai ngày.”
Nàng đã nói tương đối uyển chuyển, nhưng Tĩnh Lan cư sĩ nghe xong, sắc mặt vẫn có thay đổi rất lớn.
“Cư sĩ?” Vân Trân vội đỡ lấy bà.
Tĩnh Lan cư sĩ lắc đầu, ôm ngực, duỗi tay đỡ thân cây bên cạnh.
Một lát sau, bà chậm rãi ngẩng đầu, tâm trạng dường như đã bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Bà nhìn Vân Trân, nói: “Ngươi nói không sai, ả quả thật phải trả giá cho tất cả.”
Vân Trân nhìn bà, không tiếp lời.
“Ngươi có biết Nhung Nhung là ai không?”
Vân Trân lắc đầu.
Tĩnh Lan cười khổ: “Nhung Nhung cũng là nữ nhi của Ninh Vương.”
Cái gì?
Lần này, Vân Trân thật sự kinh ngạc.
Thiếu nữ vừa rồi ở trong phòng cũng là nữ nhi của Ninh Vương?
Khi nào...
Lại là...
Vân Trân nghi hoặc nhìn Tĩnh Lan cư sĩ.
Ánh mắt Tĩnh Lan cư sĩ rất phức tạp, sau đó kể nàng nghe một chuyện xưa.
...
Khác với đương kim Thánh Thượng, Ninh Vương khi còn trẻ phong lãng tuấn tú, nhân duyên với nữ nhân rất tốt, hơn nữa còn là người đa tình. Rõ ràng rất nhiều nữ nhân đều biết ông ấy như vậy, cố tình đều muốn giống thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu ông ấy đến không thể tự kiềm chế.
Có điều, việc này cũng không hoàn toàn trách được nữ nhân.
Thời điểm Ninh Vương còn trẻ, thích nhất nói lời ngon tiếng ngọt, thường xuyên cùng người ta thề non hẹn biển. Nhưng thông thường đều là hôm nay thề, ngày mai liền quên.