Bởi vậy, Âu Trị mới dẫn binh tới tiếp viện.
“Lục điện hạ.” Âu Trị hành lễ, “Hiện tại, chuyện bệ hạ phân phó đã hoàn toàn. Lúc điện hạ cũng đã tỉnh. Nếu không còn chuyện gì khác, xin điện hạ tức tốc để thần hộ tống hồi kinh.”
Triệu Húc không lập tức trả lời. Hắn nhìn ông ta, nhíu mày hỏi: “Tại sao Âu giáo úy lại hấp như vậy? Đây cũng là chuyện trong thánh chỉ phụ hoàng bảo ngươi làm sao?”
“Lục điện hạ, không dám giấu giếm, thật ra là...” Âu Trị do dự ngẩng đầu, “Có người chờ không được.”
“Có người? Ai?” Triệu Húc hỏi.
Âu Trị ấp a ấp úng kể, Triệu Húc mới biết được nguyên nhân bên trong.
Môn khách Ngư Bạch Khâu của hắn thật sự mất tích, nhưng không phải mất tích ở Hồi Hồn trấn. Trên thực tế, lần này Triệu Húc tới Hồi Hồn trấn, bề ngoài là thay phụ hoàng điều tra quan viên tham ô, nhưng mục đích thật sự của hắn là vì nhiệm vụ bí mật phụ hoàng giao cho mình.
Tiêu diệt Quỷ Mộ tông ẩn núp ở đây.
Nghe nói khi phụ hoàng còn trẻ, du lịch thiên hạ, lão tổ Quỷ Mộ tông thiếu chút hại tới tính mạng phụ hoàng. Mấy năm nay, phụ hoàng hắn luôn ngầm điều tra Quỷ Mộ tông, mãi đến trước đó không lâu, người của ông ấy mới tra được Quỷ Mộ tông biến mất hơn hai mươi năm hiện giờ đang ở một nơi tên là Hồi Hồn trấn, muốn tiếp tục gây sóng gió.
Vì thế, phụ hoàng phái hắn tới.
Nói là bí mật tiêu diệt.
Ở thời điểm quan trọng, có thể điều động quân đội ở gần đó.
Mà nhiệm vụ của Âu Trị chính là hiệp trợ hắn tiêu diệt Quỷ Mộ tông.
Nhưng vừa rồi, Âu Trị lại nói với hắn một việc khác.
Trên thánh chỉ còn một chuyện.
Đó chính là sai Âu Trị đưa nữ thi trong Quỷ Mộ tông, mai táng ở ngoài kinh thành.
“Cái gì?”
Cho dù Triệu Húc sớm đã có chuẩn bị, nhưng hoàn toàn không ngờ phụ hoàng hắn còn có mệnh lệnh này.
Nữ thi kia?
Là cái người tên Khinh Trần lão tổ Quỷ Mộ khóc lóc, nói muốn “cứu sống“.
Sao phụ hoàng lại biết trong Quỷ Mộ tông cất giấu một nữ thi? Còn ngàn dặm xa xôi bảo Âu Trị đưa về, mai táng ngay bên ngoài kinh thành?
Chẳng lẽ, phụ hoàng và Khinh Trần kia quen nhau?
Nếu quen nhau, vậy lão tổ Quỷ Mộ là chuyện thế nào?
Có điều, đây xem như là chuyện riêng của phụ hoàng hắn.
Dù thế hệ trước có ân oán thế nào, hắn đều không nên chủ động tìm hiểu.
“Ngươi đi thông báo xuống, sáng sớm ngày mai khởi hành.” Triệu Húc nói.
“Vâng, thần lĩnh mệnh.” Âu Trị đáp.
...
Hôm sau, đoàn người Triệu Húc rời khỏi Hồi Hồn trấn.
Khi đoàn xe tới cây hòa ngoài trấn, người trong trấn có người đuổi theo.
“Đại nhân, đại nhân, xin dừng bước...”
Triệu Húc nghe giọng này có hơi quen tai, lệnh Nguyên Bảo dừng lại.
Xe ngựa dừng, Triệu Húc vén màn xe bên cạnh, nhìn ra ngoài, thấy Thiết Trụ kéo muội muội A Châu chạy tới, phía sau còn có cha mẹ gã.
“Đại nhân...”
Bọn họ vừa tới gần xe ngựa, liền bị binh lính ngăn cản.
“Để họ qua đây đi.” Triệu Húc nói.
Binh lính nghe vậy, mới cho cả nhà Thiết Trụ qua.
Thiết Trụ kéo tay muội muội mình quỳ gối trước xe ngựa, một nhà bốn người dập đầu với Triệu Húc: “Đại nhân, ngài giúp bọn thảo dân tìm A Châu về. Đại ân của ngài, cả đời bọn thảo dân cũng sẽ không quên. Vốn dĩ bọn thảo dân cũng định gặp mặt cảm tạ Tôn cô nương và đại hiệp, nhưng bọn thảo dân lại không gặp được họ, còn nhờ đại nhân hỗ trợ, nếu có gặp họ, thay bọn thảo dân nói tiếng đa tạ, còn cả xin lỗi...”