Lúc trước ở quảng trường, bọn họ không nên bị trấn trưởng làm kích động, hoài nghi Tôn cô nương và đại hiệp.
Cuối cùng, sự thật chứng minh trấn trưởng sớm đã thành con rối của Quỷ Mộ tông, bị chúng uy hiếp. Những thiếu nữ đó có thể thần không biết quỷ không hay bị đưa ra khỏi Hồi Hồn trấn, ngoại trừ Phù Hương quán của Phù Hương nương tử, trong đó còn có không ít “công lao” của trấn trưởng.
Xong việc, trấn trưởng đã xin lỗi họ, nói rằng mình bị Quỷ Mộ tông uy hiếp, nếu ông ta không làm như vậy, Quỷ Tông mộ sẽ bắt người nhà ông ta.
Biết được chân tướng, cả nhà Thiết Trụ càng áy náy.
Cho nên, biết Triệu Húc hôm nay sẽ đi, bọn họ không màng tất cả cũng phải tới. Một là muốn cảm tạ họ đã cứu A Châu, cứu những thiếu nữ trong trấn, hay là muốn xin lỗi Tôn cô nương và đại hiệp.
“Đúng vậy, đều là bọn thảo dân không đúng. Bọn thảo dân không nên nghi ngờ Tôn cô nương, nàng ấy là người tốt...” Mẫu thân Thiết Trụ cũng lau nước mắt, nói.
Triệu Húc ngồi trên xe ngựa, nhìn người bên dưới: “Các ngươi đứng lên đi, ta nghĩ lòng biết ơn và áy náy của các ngươi, nàng ấy sẽ biết.”
“Đại nhân, ngài đúng là người tốt!”
“Đại nhân, người tốt sẽ có hảo báo!”
Cả nhà Thiết Trụ nhìn theo Triệu Húc dẫn người mang theo quan tài cùng Phù Hương nương tử và những người lùn bắt được ở Quỷ Mộ tông dưới lồng đất rời khỏi Hồi Hồn trấn.
...
Vân Trân đứng trên sườn núi, nhìn đoàn xe đi xa.
Mãi đến khi đoàn xe bị đỉnh núi cách vách chắn tầm mắt, nàng mới quay đầu.
“Đi thôi.”
Vân Trân giơ tay kéo mũ áo choàng xuống, xoay người rời đi.
Lệ Vô Ngân nhìn tấm lưng nàng, cũng kéo mũ choàng xuống, rời khỏi sườn núi.
...
Mười ngày sau, bọn họ về tới tổng đàn U Minh giáo.
Lúc này, cách đại hội minh tiêu ba năm một lần của U Minh giáo còn chưa đến một tháng.
Khoảng thời gian kế tiếp đến trước khi đại hội minh tiêu bắt đầu, Vân Trân đều ở tổng đàn U Minh giáo, giải độc cho người cầm đèn Giang Thiên. Lần này cẩn thận kiểm tra, Vân Trân mới phát hiện độc trên người Giang Thiên không dễ giải như vậy.
Nàng vừa viết thư cho sư phụ Độc Thủ Y Tiên, vừa lật xem y thư, mới tìm được cách giải.
Có điều phương pháp kia tương đối chậm.
Muốn giải hết độc trên người Giang Thiên phải cần hai ba năm mới được.
Sau khi Giang Thiên biết được tin này, tâm trạng không tốt hai ngày, sau đó lại thỉnh giáo Vân Trân, xem có cách nào giúp gã tạm thời khôi phục võ công trong ngày đại hội minh tiêu không.
Chỉ cần đốt được đèn U Minh trong đại hội minh tiêu, dù là cách nào, gã cũng phải thử.
Vân Trân cẩn thận suy nghĩ, hình như có một cách có thể tạm thời ngăn chặn độc tố trong cơ thể, khôi phục võ công trước kia. Có điều sau đó, chỉ sợ gã phải nằm liệt giường hai tháng.
Giang Thiên tỏ vẻ không thành vấn đề.
...
Vì thế, Vân Trân liền chữa trị cho gã.
Đêm đại hội minh tiêu, Giang Thiên dùng kinh công tuyệt cao, chân dẫm vào hư không, cứ thế bay lên cao hơn hai mươi trượng, ở trước mặt mọi người của U Minh giáo, đốt đèn U Minh thật lớn.
Thời điểm đèn U Minh được sắp sáng, bên dưới reo hò hoan hô.
Vân Trân ngồi bên dưới tay trái Lệ Vô Ngân, nhìn đèn U Minh trên trời. Sau khi chứng kiến, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần trong đại hội minh tiêu, chỉ có người cầm đèn mới có thể đốt đèn U Minh.