Bởi vì độ cao cực hạn như vậy, cho dù võ công cao cường như Lệ Vô Ngân e rằng cũng không thể tới độ cao đó.
Thứ người cầm đèn lợi hại nhất không phải là võ công, mà là khinh công của người nọ!
Có điều, thời điểm nhìn Giang Thiên chậm rãi đáp xuống, Vân Trân không nhịn được mà tò mò mục đích Giang Thiên tới Hồi Hồn trấn là gì? Vô tình đi qua sao?
Hay là không phải ngẫu nhiên, là tất nhiên?
...
Cuối cùng, chút nghi hoặc này của Vân Trân đều bị náo nhiệt trước mặt phá tan.
Bên dưới đã đốt lửa trại.
Người của U Minh giáo vây quanh lửa trại nhảy múa.
Đại hội minh tiêu đối với người U Minh giáo mà nói giống một cuộc cuồng hoan hơn.
Tối nay, bọn họ có thể thả lỏng chính mình, quên đi tất cả phiền não, giống như những người đơn thuần ở chân núi đó, có thuần phác vui cười, niềm vui đơn giản nhất.
Đồng thời, Vân Trân cũng rất rõ.
Náo nhiệt và thả lỏng trước mắt chỉ là tạm thời.
Sáng mai, những người này ra ngoài lại là đại ma đầu bị mọi người đánh giết.
Cuộc sống, tóm lại vẫn có lên có xuống.
“Uống một chén không?”
Lúc này, một bầu rượu đưa tới trước mặt nàng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Lệ Vô Ngân khom người. Nàng chớp mắt, cười nói: “Đây không phải một chén, mà là một vò.”
Tuy miệng nó như vậy, nhưng nàng vẫn duỗi tay nhận lấy bầu rượu.
Đêm nay, phải tận hứng uống một bữa.
Quân đi thân phận, quên đi chuyện xảy ra Hồi Hồn trấn, quên đi chuyện xưa... Gia nhập cuộc chơi của đại hội minh tiêu.
...
Sau đại hội minh tiêu, U Minh giáo lại trở về bầu không khí lúc trước.
Vân Trân ở tổng đàn U Minh giáo chữa trị cho Giang Thiên.
Tối đó, gã có hơi xằng bậy, có lẽ hiện tại, ít nhất phải nằm nửa năm, gã mới có thể rời khỏi tổng đàn.
Ngay thời điểm Vân Trân cho rằng mình cứ như vậy ở lại U Minh giáo, chuyện trước kia, người trước kia đều không còn liên quan, nàng đột nhiên nghe được một tin.
Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc trúng độc, mạng trong sớm tối.
Khi nghe hai giáo chúng nhỏ giọng thảo luận sau vách tường, nàng sợ tới mức làm rơi chén thuốc vừa nấu cho Giang Thiên.
“A? Tả hộ pháp?”
“Trời ạ, là Tả hộ pháp.”
“Bọn thuộc hạ không nói gì cả!”
Hai người nhìn thấy Vân Trân, hoảng loạn rời đi.
Vân Trân duỗi tay đỡ vách tường.
Mãi đến khi hai chân mềm nhũn có thể đứng dậy, nàng mới buông tay, xoay người về phòng.
Nàng gấp gáp lấy hòm thuốc ra, bỏ vào những thứ hữu dụng nhất.
Thời gian dùng nửa chén trà sau, nàng mang theo hòm thuốc cùng tay nải đi thẳng tới chuồng ngựa.
Nàng mới ra khỏi phòng, liền bị Lệ Vô Ngân ngăn cản.
“Nàng muốn đi đâu?” Lệ Vô Ngân cản đường nàng.
“Xuống núi một chuyến!”
Vân Trân muốn vòng qua, nhưng bị Lệ Vô Ngân cản lại.
“Xuống núi đi đâu? Nàng không chữa trị cho Giang Thiên sao?” Lệ Vô Ngân hỏi.
“Ta...” Vân Trân dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi có phải đã biết từ sớm hay không? Đã sớm biết chàng xảy ra chuyện hay không? Có phải hay không?”
“Đúng. Nhưng như thế thì sao? Nàng muốn trở về?” Lệ Vô Ngân nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề lảng tránh, “Nàng trở về làm gì? Cứu hắn? Đừng quên, nàng và hắn sớm đã không còn quan hệ gì! Một khi nàng trở về, muốn rời đi sẽ không dễ dàng như vậy!”
“Cho dù cả đời mắc kẹt ở đó cả đời, ta cũng phải đi!” Vân Trân nói.
Vân Trân vừa dứt lời, Lệ Vô Ngân lập tức nổi giận. Hắn híp mắt, lạnh giọng hỏi: “Nàng thật sự nghĩ kỹ rồi?”