Vân Trân nhìn hắn: “Để ta đi đi.”
Lệ Vô Ngân quay đầu, tay giấu dưới trường bào nắm chặt thành đấm.
Vân Trân nhìn hắn thật sâu, sau đó cầm hòm thuốc cùng hành lý đi về phía chuồng ngựa.
Nàng đặt đồ lên lưng ngựa, vừa mới ngồi lên lưng ngựa, Lệ Vô Ngân đã đáp xuống phía sau, hai tay lướt qua bả vai nàng cầm lấy dây cương.
Vân Trân cứng đờ.
“Nếu nàng khăng khăng muốn đi, vậy để ta đưa nàng xuống núi.”
Lệ Vô Ngân nói xong, không đợi Vân Trân nói gì thêm, con ngựa dưới thân đã chạy như bay xuống núi.
...
Trên đường, bọn họ không ai nói chuyện.
Lệ Vô Ngân tiễn nàng xuống núi, mãi đến khi gặp con sông, cần ngồi thuyền, mới dừng lại.
“Lệ...”
“Ta biết, nàng sớm muộn cũng phải đi.” Lệ Vô Ngân cắt ngang, “Huống chi hiện tại người nọ trúng độc, nàng chắc chắn sẽ trở về. Nhưng ta vẫn không nhịn được mà muốn hỏi nàng, không về được không? Độc hắn trúng, không nhất thiết phải là nàng.”
Vân Trân cúi đầu.
Hắn nhìn sau ót nàng, ánh mắt càng ảm đạm.
Hiển nhiên, hắn đã biết đáp án.
Dù độc người nọ trúng có được những người khác giải hay không, nàng không trở về tận mắt nhìn xem, sẽ không thể yên lòng. Trong lòng nàng, người kia trước sau đều khác biệt.
...
Một cơn gió thổi qua.
Vân Trân phát hiện sống lưng hơi lạnh.
Nàng quay đầu, người vốn dĩ ngồi phía sau nàng đã lặng yên biến mất.
Nàng cắn môi, gục đầu xuống.
Xin lỗi.
Ta bắt buộc phải trở về.
Nàng xuống ngựa, mang theo hành lý cùng hòm thuốc tới bến đò.
Nàng thanh toán thuyền phí xong, thời điểm chui vào khoang thuyền, phát hiện bên trong đã có người ngồi. Người nọ mặc bộ kính trang Trúc Diệp Thanh, tay cầm bầu rượu. Nghe động tĩnh, hắn quay đầu nhìn nàng, cười xán lạn.
“Ta đoán được ngươi sẽ đến. Có điều, ngươi tới muộn quá đấy, ta đã ở đây chờ ngươi ba ngày rồi. Cái tên mặt lạnh kia đâu?” Người nọ vừa nói vừa nhìn phía sau Vân Trân, “Sao hắn lại không tới? Thật sự chịu thả ngươi đi à? Không sao, có ta ở đây, mấy tháng trước, là ta hộ tống ngươi từ kinh thành tới nơi này, hiện tại, vẫn nên để ta đưa ngươi về kinh thành vậy, miễn cho trên đường lại gặp kẻ xấu.”
Thấy Vân Trân còn đứng ở đầu thuyền, không vào trong, hắn vẫy tay: “Ngươi sững sờ ở đó làm gì? Còn không mau vào trong! Không phải ngươi sốt ruột trở về cứu ngươi sao? Còn kéo dài thời gian vậy à?”
Nghe tới đây, Vân Trân mỉm cười với người trong khoang thuyền, mang đồ chui vào.
...
Trên mặt sông, con thuyền chậm rãi đi qua bờ bên kia.
Một cơn gió thổi tới cuốn bay góc áo hắn.
Lại một cơn gió nữa, bóng người màu đen vốn đứng ở bến đò đã không thấy bóng dáng đâu.
...
Vân Trân và Bát sư huynh ra roi thúc ngựa, tốn nửa tháng đã tới ngoại ô ở kinh thành.
Nhìn kinh thành từ xa, trong lòng Vân Trân cảm khái vạn phần.
Lúc này, Bát sư huynh dừng lại.
“Ta đưa ngươi tới đây thôi.” Bát sư huynh nói.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
“Tiễn quân ngàn dặm cũng phải từ biệt.” Bát sư huynh ngồi trên lưng ngựa, cười nói, “Lần này xuống núi đồng hành với ngươi, ta đây học được không ít, bây giờ cũng là thời điểm nên về núi Kình Thương rồi.”
Ta sợ ta còn không trở về, ta sẽ giống Ngụy sư đệ tham luyến chốn hồng trần này.