Hoài An lão hầu gia hoàn toàn không đáng dây dưa với dư nghiệt phản quân.
Đây là tội lớn một khi tra ra sẽ bị tịch thu tài sản và chém đầu cả nhà.
“Ngươi cũng không dám tin đúng không?” Lưu Vân Bạch cười châm chọc, “Nhưng đây là sự thật. Năm đó Vương gia muốn mượn sức Hộ Bộ Thị Lang không thành, liền nổi ác ý, dứt khoát ấn định tội danh tư thông phản quân lên đầu Tào Hãn.”
Cho dù Tào Hãn muốn tố giác Hoài An Hầu phủ có liên quan tới dư nghiệt phản quân, mọi người cũng sẽ cho rằng Tào Hãn muốn trả thù vì Hoài An hầu lão gia bắt ông ấy, cho nên ông ấy muốn vu oan người ta.
Huống chi, Tào Hãn đâu phải “người cô độc“.
Phía sau ông ấy còn nhi nữ người nhà, còn cấp dưới đi theo, đồng liêu tín nhiệm ông ấy...
Con người một khi có lòng tham thì mãi mãi sẽ không có điểm dừng.
Bởi vì không ai dám bảo đảm con người vì tham lam, vì dục vọng của mình mà tàn nhẫn đến mức nào.
Còn về mục đích Hoài An hầu lão gia qua lại với dư nghiệt phản quân, e rằng chỉ có đương sự mới biết được.
Có điều...
Vân Trân nhìn Lưu Vân Bạch: “Có một vấn đề ta không rõ, nếu những việc này là sự thật, vậy khẳng định là vết nhơ Hoài An hầu lão gia liều mạng muốn che giấu. Ngươi từ đâu biết được những việc này? Đừng nói là biết từ chỗ Tử Thị. Thời điểm Tào gia bị xét nhà, Tử Thị và La Chước còn nhỏ, người nhà tuyệt đối sẽ không nói tin tức quan trọng này với Tử Thị.”
Bởi vì người của Tào gia biết rất rõ, một khi nói chân tướng với Tử Thị, Tử Thị sẽ không thể sống sót.
Hoài An Hầu phủ chắc chắn có rất nhiều cách khiến Tử Thị “tự nhiên” chết đi.
Với tình huống Tử Thị mà xem, nàng ấy biết phụ thân của mình trong sạch. Có lẽ thời điểm quan phủ xét nhà, có lẽ trước khi người nhà chết đã nói với nàng ấy phụ thân nàng ấy trong sạch, nhưng cụ thể thế nào sẽ không nói với nàng ấy.
Hoặc là, người nhà nàng ấy để lại manh mối gì đó.
Chờ nàng ấy lớn lên, tự mình đi tìm.
Tử Thị từng nói với nàng, có chứng cứ đang trên đường tới kinh thành.
Nhưng hiển nhiên, chuyện Lưu Vân Bạch biết còn nhiều hơn tưởng tượng của nàng.
Như vậy, hắn làm sao biết được?
Hắn vừa không phải người của Tào gia, dưỡng phụ Lưu Văn Thù của hắn lúc ấy cũng ở Nam Hoang xa xôi...
Bí văn này, hắn biết được từ đâu?
...
“Ta sao?” Lưu Vân Bạch đùa giỡn ly trà trong tay.
Vân Trân nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng.
Đột nhiên, hắn chỉ đỉnh đầu: “Trời biết.”
Nháy mắt, cung mày Vân Trân nhíu lại.
Nàng bị Lưu Vân Bạch chơi sao!
“Ngươi đừng giận.” Lưu Vân Bạch khẽ cười, “Có lẽ có một ngày thời cơ tới rồi, ta sẽ nói với ngươi, nhưng chắc chắn không phải hiện tại. Lúc này điều ngươi nên lo chính là làm thế nào cứu cung nữ tên Tử Thị kia.”
Vân Trân trừng mắt nhìn hắn.
Nửa ngày sau, nàng cúi đầu nhìn ly trà trên bàn, hỏi: “Ngươi có cách gì?”
“Ta đương nhiên có cách, nhưng ngươi đừng quên, ngươi phải đồng ý với ta một việc.” Lưu Vân Bạch nói.
“Ta sẽ không quên.”
...
Lưu Vân Bạch nói với nàng, năm đó thời điểm Tào gia bị xét nhà, nhũ mẫu của Tử Thị - Tôn thị vừa lúc về quê thăm con mình.
Chờ Tôn thị trở về, Tào gia đã bị xét nhà.
Bà ta cố nén đau xót, không dám lộ diện.
Vì sợ người của Vương gia trả thù, bà ta lại lén rời khỏi thành về quê nhà.