Đến khi bà ta quay lại, sửa sang hành lý, trong lúc vô tình phát hiện trong hộp trang điểm lúc ở Tào gia nữ chủ nhân Tào gia đưa cho bà ta có tường kép. Trong tường kép thế mà cất chứa chứng cứ phạm tội của lão hầu gia Hoài An Hầu phủ tư thông dư nghiệt phản quân.
Đồng thời bên trong còn một phong thư.
Thư do Tào Hãn viết cho phu nhân của mình.
Có lẽ thời điểm lão hầu gia Hoài An Hầu phủ tới tìm ông ta, ông ta đã đoán được bản thân sẽ gặp bất hạnh, vì thế suốt đêm viết thư cho phu nhân của mình, kể lại tiền căn hậu quả cùng chứng cứ.
Ông ta viết xong không bao lâu, hoàng đế đã hạ chỉ, bảo người của Hình Bộ bắt ông ta vào đại lao.
Tào phu nhân cầm chứng cứ cùng “thư tuyệt bút” của lão gia nhà mình, thương tâm không thôi.
Trong thư Tào Hãn nói bà ấy phải bảo vệ chứng cứ thật tốt.
Có lẽ tương lai, có thể bảo vệ nữ nhi họ một mạng.
Tào phu nhân cầm chứng cứ và “thư tuyệt bút” kia, nhất thời không biết nên làm gì.
Trùng hợp, nhũ mẫu đến nói hài tử ở quê bị bệnh, muốn về quê thăm. Tào phu nhân nghe vậy liền nảy ra một kế, đặt chứng cứ và phong thư kia vào tường kép của hộp trang sức, giao cho nhũ mẫu.
Nếu sau này Tào gia thật sự gặp bất trắc, bà ấy hi vọng chứng cứ và phong thư bà ấy để lại trong hộp trang sức có thể đòi lại công bằng cho Tào gia!
Cứ như vậy, chứng cứ và phong thư bị mang ra khỏi Tào gia.
Hôm đó Hoài An lão hầu gia dẫn người tới Tào gia, thời điểm xét nhà cũng lệnh cho tâm phúc đi tìm chứng cứ. Nhưng bọn họ lật tung cả Tào gia cũng không tìm được chứng cứ.
Có người nói với Hoài An lão hầu gia, có lẽ trong tay Tào Hãn căn bản không có chứng cứ. Nói cách khác, nếu có, vì sao ông ta không lấy chứng cứ ra uy hiếp bọn họ, tự cứu lấy mình?
Hoài An lão hầu gia ngẫm lại, cũng cảm thấy đúng.
Nhưng lúc ấy, nhũ mẫu Tào gia đã bị người ta đón đi.
...
“Cho nên, trong tay nhũ mẫu Tào gia có chứng cứ chứng minh lão hầu gia Hoài An Hầu phủ tư thông dư nghiệt phản quân, hãm hại Tào gia?” Vân Trân nghe xong, hỏi.
“Không sai.” Lưu Vân Bạch khẽ cười.
Đã có chứng cứ, vì sao ngay từ đâu ngươi không cần?
Vân Trân rất muốn hỏi.
Chẳng lẽ để nàng mắc câu sao?
Vân Trân nhíu mày.
“Vậy lúc trước Tử Thị nói chứng cứ đang trên đường tới kinh thành là chỉ vị nhũ mẫu kia và mật hàm trong tay bà ta?” Vân Trân hỏi.
“Có lẽ thế.” Lưu Vân Bạch cho nàng một ánh mắt như giả như thật.
Có lẽ thế?
“Vậy hiện tại chứng cứ sao rồi?” Vân Trân hỏi.
“Bị người ta nửa đường đuổi giết.”
Cái gì?
Vân Trân đột nhiên mở to hai mắt.
Có lẽ mấy năm nay, Vương gia vẫn luôn tìm kiếm nhũ mẫu Tào gia, không chịu từ bỏ.
Bởi vậy, nhũ mẫu Tào gia mới lộ diện không bao lâu, liền bị thích khách tập kích.
Tuy rằng người Lưu Vân Bạch phái đi hộ tống ai nấy đều võ công cao cường, nhưng đối phương đông người, hơn nữa nhũ mẫu Tào gia hiện giờ tuổi đã cao, không thể quá lăn lộn.
Cuối cùng, qua thương lượng, Lưu Vân Bạch bí mật bảo vệ nhũ mẫu Tào gia ở một nơi nào đó, từ tiểu nhi tử của nhũ mẫu Tào gia lấy chứng cứ và thư tuyệt bút, tự mình mang đến kinh thành.