Hiện tại, bọn họ đang ở phủ đệ của Lưu Vân Bạch trong kinh thành.
Phủ đệ của Lưu Vân Bạch không phải ai cũng có thể tùy tiện xông vào.
Nghe đến đây, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
“Có những chứng cứ đó liền có thể thả Tử thị ra và chứng minh Tào gia trong sạch sao?” Vân Trân lại hỏi.
“Vẫn không thể.” Lưu Vân Bạch lắc đầu.
Vân Trân nghe vậy, không có chênh lệch quá lớn trong lòng.
Bởi vì, đây là chuyện đương nhiên.
Có dù có những chứng cứ đó thì thế nào?
Năm đó, trong tay Tào Hãn không phải cũng nắm giữ những chứng cứ đó sao?
Nhưng kết quả, mãi đến khi chết, ông ấy cũng không dám lấy chúng ra.
Lý do là gì?
Chính vì ông ấy biết, chỉ với từng đó chứng cứ không thể lật đổ Hoài An Hầu, lật đổ Vương gia.
Năm ấy, Hoài An Hầu có tiên hoàng che chở.
Hiện tại, Hoài An Hầu là quốc trượng.
“Tuy không thể, nhưng chúng ta có thể có lột một tầng da của Vương gia.” Lưu Vân Bạch híp mắt, “Có điều chuyện này e rằng cần A Húc hỗ trợ.”
Nói xong, Lưu Vân Bạch cười như không cười mà nhìn Vân Trân.
Vân Trân thấy thế, nhíu mày.
Lưu Vân Bạch nói lão hầu gia Hoài An Hầu phủ dù sao cũng là “công huân thêm thân”, năm đó thời điểm diệt trừ phản quân, ông ta lập được không ít công lao.
Hơn nữa án tử của Tào gia do tiên hoàng xét xử.
Bởi vậy, muốn thuyết phục đương kim Thánh Thượng phúc thẩm vụ án của Tào gia, thay Tào gia lật lại bản án, bắt buộc phải có những lão thần đức cao vọng trọng, thân phận cao quý ra mặt.
Lưu Vân Bạch là Tứ hoàng tử, cũng được hoàng đế yêu thích.
Nhưng trước mặt đám đại thần, bởi vì thân phận mẹ đẻ của hắn không thể đưa ra ngoài ánh sáng, đám đại thần kia căn bản không chịu đi theo hắn.
Nhưng Triệu Húc lại khác.
Ngược với Lưu Vân Bạch, Triệu Kỳ, thân phận của Triệu Húc chính thống hơn một chút.
Tuy rằng mẫu thân hắn Đức Phi xuất thân thương hộ, nhưng Tô gia đâu phải thương hộ bình thường. Năm đó bình loạn, Tô gia cũng ra không ít sức, bằng không, sao tiên hoàng có thể đính hôn nữ nhi Tô gia cho bệ hạ khi đó còn là Ninh Vương?
Sau khi vào Ninh Vương phủ, bà ta là trắc phi.
Chờ Ninh Vương đăng cơ, bà ta trực tiếp trở thành Đức Phi.
Dù xét về thân phận hay phẩm hạnh, Triệu Húc vẫn là người được chọn cho vị trí Thái Tử tốt nhất trong lòng bọn họ.
Cho nên, chuyện của Tào gia nếu có Triêu Húc ra mặt, thuyết phục đám lão thần kia, khẳng định làm ít công to.
Vì thế, Lưu Vân Bạch đẩy chuyện đắc tội Vương gia này cho Triệu Húc.
Chuyện này dù thế nào, khẳng định Vương gia cũng hận Triệu Húc đến thấu xương. Mà Vương gia bên kia cũng vì việc lần này, nguyên khí bị thương nặng.
Tọa sơn quan hổ đấu.
Cuối cùng người có lợi ngược lại là Lưu Vân Bạch “đứng ngoài cuộc“.
Lòng dạ Lưu Vân Bạch một chút cũng không thay đổi.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?” Vân Trân hỏi.
Lưu Vân Bạch cười cười: “Ngươi không đồng ý, nhưng vị hoàng đệ của ta sẽ đồng ý.”
...
Lưu Vân Bạch nói không sai.
Triệu Húc đồng ý.
Thời điểm Vân Trân còn chưa mở lời với Triệu Húc, Triệu Húc đã tới tìm nàng.
“Xin lỗi, thiếp không giữ được lời hứa với chàng.” Vân Trân nói với Triệu húc.
Nếu nàng không nhúng tay vào chuyện của Tử Thị, không đi gặp Lưu Vân Bạch, Triệu Húc sẽ không bị kéo vào chuyện này, cũng sẽ không đồng ý “hợp tác” với Lưu Vân Bạch, trở thành “quân cờ” của Lưu Vân Bạch đối phó Vương gia.