“Muội có biết tại sao ta lại nói Thịnh gia bị gia tộc nguyền rủa không?” Triệu Hi hỏi.
Vân Trân nhìn hắn.
“Việc này còn phải nói từ ân oán của hoàng tộc Triệu thị và Thịnh gia 'Tham Lang'.”
Ân oan hai nhà nếu muốn nói rõ thì rất là dài.
Bởi vì phải ngược dòng đến tiên hoàng ba đời trước.
Hoàng đế Triệu Đà chết, biến thành tiên hoàng.
Tiên hoàng của ông ta là hoàng huynh của ông ta.
Mà tiên hoàng của họ chính là phụ hoàng của họ, hoàng gia gia của Triệu Hi và Triệu Húc.
Hoàng đế kia nói ra đúng là người khó đánh giá.
Nếu xét từ quá trình đăng cơ của ông ta, ông ta là người tàn nhẫn.
Bởi vì ông ta dẫm lên thi thể của phụ hoàng, của huynh đệ mình mới bước đi vị trí kia. Trong lịch sử Vân Hán Quốc, đó là người đầu tiên giết cha giết huynh lên làm hoàng đế.
Vị hoàng gia gia kia giết phụ hoàng và tất cả huynh đệ của mình, bước lên vị trí kia. Khi đó, trong triều ngoài triều có rất nhiều người phản đối ông ta. Những người phản đối ông ta đều bị ông ta giết. Ông ta dùng máu tươi và chết chóc để trải đường thông tới bảo tọa đế vương.
Phản đối ông ta, ông ta giết.
Bất mãn với ông ta, ông ta giết.
Nghi ngờ ông ta, ông ta giết.
Khoảng thời gian đó, Vân Hán Quốc chết rất nhiều người.
Xử lý xong đám người đó, không còn ai dám phản đối ông ta nữa. Trong cảm nhận của mọi người, ông ta là bạo quân. Cho dù khi mọi người cho rằng dân chúng Vân Hán Quốc sắp lầm than, sau khi xử lý xong những kẻ phản đối, vị hoàng đế kia bắt đầu chuyên tâm chính sự.
Không ngờ một vị đế vương thủ đoạn tàn nhẫn như thế lại có bộ mặt khác khi trị quốc.
Không bao lâu, dân sinh vốn khó khăn dần bắt đầu sống lại, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt hơn.
Đối với vị đế vương này, mọi người rất khó đánh giá.
Thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ông ta quả thật tàn nhẫn độc ác.
Nhưng trên mặt trị quốc, ông ta quả thật đã cống hiến rất nhiều.
“Nhưng ông ta có liên quan gì tới Thịnh gia?” Vân Trân hỏi.
Triệu Hi cười trào phúng: “Bởi vì nó liên quan tới một bí mật động trời của ông ta.”
Vân Trân nhìn hắn, lộ vẻ khó hiểu.
“Muội có biết tại sao ông ta phải giết phụ hoàng mình, giết huynh đệ mình, giết tất cả đại thần phản đối ông ta không? Đó là vì ông ta căn bản không phải người của hoàng tộc Triệu thị! Không phải hoàng tử, không phải nhi tử của hoàng đế! Ông ta chẳng qua là nghiệt chủng của mẫu phi ông ta và thị vệ có tư tình trong cung lén sinh ra mà thôi.”
Câu trả lời của Triệu Hi khiến Vân Trân khiếp sợ.
Khi biết bản thân căn bản không phải nhi tử của hoàng đế, ông ta khiếp sợ, bàng hoàng, cũng mê mang. Nhưng rất nhanh, ông ta đã trấn định lại.
Lúc đó, ông ta còn chưa nghĩ với việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Ông ta chỉ nỗ lực làm vương gia, tranh thủ đưa mẫu phi ông ta ra khỏi hoàng cung, tới đất phong mà sống. Bí mật này, tốt nhất là để nó vĩnh viễn biến thành bí mật.
Nhưng trên thế gian này nào có bí mật thật sự?
Tất cả bí mật đều sẽ có ngày bị vạch trần.
Không bao lâu, bí mật của ông ta bị người khác biết.
Đầu tiên là một huynh đệ của ông ta, gã dùng bí mật này uy hiếp ông ta, bắt ông ta làm việc cho mình. Dần dần, yêu cầu của huynh đệ kia càng ngày càng quá đáng, ông ta liền nổi sát tâm, giết chết huynh đệ kia.