Lại có huynh đệ khác biết bí mật của ông ta, ông ta liền giết những người khác.
Dần dần, ông ta càng ngày càng giết nhiều người, nhưng bí mật của ông ta vẫn như gió bị thổi ra ngoài. Mãi đến khi phụ hoàng của ông ta cũng biết bí mật đó. Ông ta ngay cả phụ hoàng của mình cũng giết.
“Ông ta giết rất nhiều người.” Triệu Hi híp mắt, nhìn phương xa, “Có lẽ chính ông ta cũng không đếm hết bản thân đã giết bao nhiêu người. Ông ta cho rằng chỉ cần giết hết tất cả người của hoàng tộc Triệu thị, sẽ không còn ai vạch trần ông ta hay lấy mạng của ông ta và mẫu phi mình...”
Ban đầu, ông ta quả thật nghĩ vậy.
Nhưng thời điểm biết được bí mật của ông ta, hoàng đế đã lén làm một chuyện.
Khi đó, vừa lúc sủng phi của hoàng đế có thai. Thái y vừa chẩn đoán ra, còn chưa công bố. Hoàng đế biết thế cục đã mất, người trong ngoài triều đình trên cơ bản đều bị người kia khống chế, ông không thể xoay chuyển đất trời. Một khi tin tức phi tử kia mang thai công bố, phi tử kia và thai nhi trong bụng chắc chắn không còn đường sống.
Cho nên hoàng đế giấu giếm chuyện đó, phái người lén đưa phi tử kia rời khỏi hoàng cung đến nơi an toàn, sinh hạ đứa bé.
Có điều còn chưa chờ được con của mình chào đời, hoàng đế đã bị người kia chém đầu.
Thời điểm phi tử xuất cung, hoàng đế đã viết lại tất cả tội trạng của người kia, đồng thời để lại chiếu thư cho phi tử.
Nếu phi tử sinh hạ công chúa, vậy để nó đi theo thân tín của hoàng đế rời xa kinh thành. Tài phú hoàng đế để lại đủ để phi tử và công chúa sống giàu có cả đời.
Nếu phi tử sinh hạ hoàng tử, như vậy hoàng đế sẽ truyền ngôi cho hoàng tử kia. Thân tín của hoàng sẽ đưa tiểu hoàng tử tới nơi an toàn tuyệt đối, nuôi nấng bên mình. Chờ tiểu hoàng tử có đủ năng lực, nó sẽ mang theo chiếu thư của hoàng đế đoạt lại vị trí thuộc vệ mình.
“Sau đó thì sao?” Vân Trân hỏi.
Triệu Hi cười nhìn nàng: “Sau đó, vị phi tử kia sinh hạ một vị hoàng tử.”
Nhưng suy nghĩ của hoàng đế quá ngây thơ. Ngay cả ông ta còn thua trong tay “nhi tử giả”, huống chi là “nhi tử thật” cầm di chiếu?
“Vị hoàng tử nhỏ tuổi kia đương nhiên không thành công.” Triệu Hi trào phúng, “Dần dần ông ta trở nên táo bạo điên cuồng, trong lòng chỉ có thù hận và mong muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, mãi đến khi ông ta chết.”
Ngay cả khi “nhi tử giả” cướp ngôi vị hoàng đế kia đã chết, “nhi tử thật” vẫn không thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế.
Bá tánh căn bản không biết giang sơn của hoàng tộc Triệu thị sớm đã không mang họ Triệu.
Mà người biết chân tướng năm đó đa phần đều bị người kia giết sạch.
“Sau này, 'nhi tử giả' kia cũng bị con của mình giết...” Triệu Hi nói.
Nhi tử của “nhi tử giả” kia chính là hoàng bá phụ của Triệu Húc, huynh trưởng của tiên hoàng.
“'Nhi tử thật' kia cũng chết...”
Sau khi “nhi tử thật” chết cũng để lại một nhi tử.
Nhi tử kia lợi hại hơn phụ thân mình. Cho dù ông ta cũng muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế thuộc vệ họ, nhưng ông ta ẩn nhẫn, thông minh hơn phụ thân của ông ta rất nhiều.