Phúc họa tương y (*).
(*) 福祸相依: Phúc và họa gắn bó với nhau
Liễu ám hoa minh (**).
(*) 柳暗花明: ý chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Vân Trân cười cười, học theo Lý nãi nãi ngã ra sau ghế nằm, lười biếng giơ tay che nắng.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất thú vị, phơi nắng, nghe chuyện Lý nãi nãi kể mãi, thỉnh thoảng lại chọc A Cửu thích đỏ mặt...
Vô cùng thảnh thơi.
Cực kỳ giống cuộc sống đời trước nàng khát vọng.
Thổ phỉ Bạo Tuyết trại nhìn nàng trúng tên rơi xuống vực thẳm. Từ trên cao rơi xuống như vậy, trong núi lại có mãnh thú, cơ hội sống sót rất nhỏ.
Mãi đến lúc này Vân Trân mới ý thức được rằng, nàng hoàn toàn có thể mượn cơ hội này giả chết, thoát khỏi cuộc sống trước kia.
Thoát khỏi Ninh Vương phủ sát khí tứ phía.
Thoát khỏi Tô trắc phi tàn nhẫn độc ác.
Thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ, làm vũ khí.
...
Nàng vẫn luôn khát vọng cơ hội đó, hiện tại gần ngay trước mắt, chỉ cần tiếp tục biến mất nửa tháng, một tháng... Vậy bên phía kinh thành, cho dù có người còn tìm nàng, qua lâu như vậy, hẳn cũng sẽ từ bỏ.
Giờ phút này, trong lòng Vân Trân vô cùng vui sướng, có loại kích động được thả ra khỏi lồng.
Tự do, dường như đang ở trước mặt nàng.
Trái tim nàng bắt đầu dao động.
Nhưng rất nhanh, nàng lại cười khổ một tiếng.
“Vẫn là quá ngây thơ.” Vân Trân lẩm bẩm.
Người là động vật có tình cảm.
Có thể chứng minh một người còn sống, đó là vì bằng hữu của hắn, người nhà của hắn, người hắn yêu biết hắn còn sống, biết hắn tồn tại...
Nếu vứt bỏ tất cảu, vậy “Trân Nhi” sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Sau này cho dù nàng còn sống, nàng cũng không còn là nàng.
Huống chi, trong lòng còn có ràng buộc.
...
Hiện tại, Vân Trân bị tình cảm ràng buộc.
Có lẽ nàng mơ hồ đoán được lý do nàng làm như vậy.
Nhưng rất lâu sau này, khi cơ hội tương tự lần nữa ở ngay trước mắt, nàng lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn lối đi hoàn toàn khác.
Con người, luôn kỳ lạ như thế.
...
Vân Trân ở nhà Lý nãi nãi và A Cửu dưỡng thương mấy ngày.
Vết thương chỗ trúng tên đã đóng vảy, nhưng nội thương ngã từ trên cao xuống vẫn cần tĩnh dưỡng.
Hôm nay, Vân Trân thấy A Cửu đang làm diều.
“Đẹp quá.” Vân Trân nói, “Có thể tặng nó cho ta không?”
“A.” A Cửu vui vẻ gật đầu với nàng.
“Vậy chờ ngươi làm xong rồi, chúng ta tìm một nơi thả nó.”
...
Gió, từ nơi xa thổi tới, diều bay lên.
A Cửu vui vẻ chạy tới chạy lui trước mặt nàng.
Chờ diều đã bay cao, A Cửu đưa con diều cho nàng.
Vân Trân cầm diều, nhìn hướng diều bay.
Lúc trước nàng từng hỏi A Cửu, biết được đó là hướng Bạo Tuyết trại.
Đột nhiên, nàng cắt đứt dây diều.
Diều theo gió bay ngày càng xa.
“A a a!”
A Cửu sốt ruột đuổi theo.
“A Cửu, đừng đuổi nữa.” Vân Trân gọi hắn.
“A a a.” A Cửu khoa tay múa chân với nàng, muốn đuổi theo.
Lúc này, một câu của Vân Trân khiến hắn dừng lại: “A Cửu, ta phải đi rồi.”
“A.”
A Cửu dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân.
...
Diều theo gió bay lên đỉnh núi, mắc trên một thân cây.
“A, trên cây sao lại có diều?” Lúc này, có người đi ngang qua.
“Đẹp quá, lấy xuống xem.” Người đi cùng nói.
Hai người loay hoay một phen, gỡ con diều trên cây xuống.
“A, thế mà hỏng rồi, đúng là mất hứng.”
Nói xong, liền tùy tay ném con diều xuống vách núi.