Vẫn là người đó, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác trước.
Triệu Húc vốn khiêm tốn hữu lễ, tuy rằng đa số thời điểm đều ít nói ít cười, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt hắn trước sau đều ấm áp, đều có ánh sáng.
Nhưng hiện tại Triệu Húc đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt lạnh đến dọa người. Tuy rằng sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy hơn nửa tháng trước rất nhiều, nhưng khí thế không giận tự uy trên người lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không thể liên hệ hắn với Triệu Húc của nửa tháng trước.
“Tứ công tử, hôm nay có thợ săn trong núi phát hiện một nữ thi. Nụ thi kia và người Tứ công tử muốn tìm rất... Rất giống...” Quận thủ lắp bắp nói hết.
Vừa nói xong, không khí trong phòng lập tức lạnh tới mức khiến ông ta rùng mình.
“Thiếu... Thiếu gia?” Lúc này, Nguyên Bảo gọi một tiếng.
Quận thủ ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt người trước mặt tái nhợt đến dọa người.
“Ta không sao.” Triệu Húc ôm ngực, cắn răng.
“Thiếu gia...” Nguyên Bảo nức nở.
Từ khi hắn nhận được tin, từ kinh thành chạy tới hầu hạ, liền phát hiện thiếu gia đã thay đổi.
Ngài ấy trở nên lạnh nhạt, bướng bỉnh, mơ hồ khiến hắn sợ hãi.
Hắn không biết thiếu gia nhà hắn bị làm sao vậy.
Chỉ biết thiếu gia muốn tìm một người.
Là một đại phu.
Vì đại phu đó, ngài ấy dẫn binh tấn công Bạo Tuyết trại.
Cơ quan ở Bạo Tuyết trại rất lợi hại, mọi người lo ngài ấy gặp chuyện, không thể giao phó với Ninh Vương, cho nên đành kêu ngài ấy đi theo hậu phương là được. Nhưng ngài ấy lại lấy thân phạm hiểm, rõ ràng là thiếu gia tôn quý nhất Vân Hán Quốc, ngài ấy lại đi tiên phong, mãi đến khi giết chết một tên tặc phỉ, ngài ấy mới dừng lại.
Sau này Nguyên Bảo mới biết được, tặc phỉ kia chính là kẻ kéo cung bắn Vân đại phu rơi xuống vực thẳm.
Kế tiếp, Triệu Húc liền phái binh bao vây Bạo Tuyết trại, ép buộc bọn họ giao ra Hi thiếu gia.
Hiện giờ, hai bên giằng co quyết liệt.
...
Triệu Húc hít một hơi thật sâu, cố nén đau đớn trong lồng ngực, lên tiếng: “Dẫn ta qua đó.” Dứt lời, hắn nhanh chóng ra ngoài.
Hắn không tin nàng đã chết.
Bởi vì tử cổ chôn trong tim hắn vẫn còn đau.
Nhưng, hắn lại sợ có ngoài ý muốn, sợ tử cổ đã chết, đau đớn hiện giờ là tình cảm của hắn.
Dù thế nào, mặc kệ nàng đi tới đâu, còn sống hay đã chết, hắn đều phải tìm nàng trở về. Cho dù chỉ là thi thể, nàng cũng phải thuộc về hắn.
Nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn...
Vậy hắn sẽ khiến tất cả người ở Bạo Tuyết trại chôn cùng nàng.
...
Trong núi, Vân Trân không biết chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Đây là ngày thứ ba nàng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, nàng liền chỉ A Cửu tìm thảo dược giúp nàng trị thương.
Đa số thời gian, nàng đều nằm trên giường.
Chờ nàng có thể xuống giường, liền cùng Lý nãi nãi ngồi trong viện phơi nắng.
Nói chuyện phiếm với Lý nãi nãi nàng mới biết, Lý nãi nãi xuất thân từ y dược thế gia, có điều nhiều năm trước gặp tai họa bất ngờ, trượng phu nhi tử tức phụ trước sau đều chết, bà lại mùa hai mắt. Lúc ấy, nếu không phải nhặt được A Cửu bị người ta vứt bỏ trong rừng, chỉ sợ bà đã sớm ra đi theo trượng phu của mình.
“Vận mệnh con người mà, phúc họa tương y. Có đôi khi, ngươi cảm thấy cuộc đời đã tới nước đường cùng, nhưng cắn răng vượt qua, quay đầu lại, sẽ phát hiện kỳ thật không có gì.” Lý nãi nãi chậm rãi nói, sau đó mơ mơ màng màng dưới ánh nắng sau giờ Ngọ dần nhắm mắt lại.