Khoảng cách từ bờ sông tới đây không tính là gần, A Châu giặt y phục, vì sao lại chạy tới nơi này? Hơn nữa sau đó trời đổ mưa, cho dù tránh mưa, cũng không nên chạy tới đây mới đúng?
Vân Trân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cây hòe trước mặt.
Vì sao A Châu lại tới đây?
Tới đây để gặp ai sao?
Hay là có ai đó nói với nàng, tới đây sẽ giúp nàng đạt thành tâm nguyện?
...
Trong lòng Vân Trân đại khái đã có phương hướng.
Có điều cụ thể vẫn cần hỏi lại cha mẹ A Châu và tỷ muội ngày thường nàng ấy tiếp xúc, hơn nữa trong này khẳng định còn gì đó nàng tạm thời chưa nghĩ tới.
Mang theo nghi hoặc, Vân Trân và Bát sư huynh lần nữa về nhà Thiết Trụ.
Sau cơm chiều, mẫu thân Thiết Trụ chuẩn bị phòng ngủ cho họ.
Vân Trân ngủ trong phòng A Châu, Bát sư huynh ngủ cùng Thiết Trụ.
Nửa đêm canh ba.
Vân Trân vẫn chưa ngủ.
Đột nhiên, nàng phát hiện có thứ gì đó lóe qua ngoài cửa sổ.
Nàng cầm lấy chủy thủ giấu dưới gối, ra ngoài đuổi theo.
Nàng vừa mở cửa, liền phát hiện thân ảnh Bát sư huynh biến mất sau tường viện.
Vân Trân nhấp môi, cầm chủy thủ đuổi theo.
Có điều đuổi theo không lâu, nàng đã bị mất dấu.
Chờ nàng hoàn hồn mới phát hiện xung quanh đều là những con đường lạ lẫm, nàng lạc đường rồi.
...
Vừa rồi, ngoài cửa sổ khẳng định có người.
Bằng không, Bát sư huynh cũng không đuổi theo.
Nhưng, sẽ là ai chứ?
Kẻ nào đêm hôm khuya khoắt lẻn vào nhà Thiết Trụ?
Nhìn thân thủ, nếu là trộm, cũng quá “đại tài tiểu dụng“.
Nhưng nếu không phải trộm thì là gì?
Trong nhà Thiết Trụ có gì đáng để người nọ đêm hôm tới thăm dò sao?
Một gia đình bình thường, ngoại trừ thời gian trước nữ nhi mất tích thì là hôm nay, nhi tử đi làm xa nhà trở về, đồng thời còn dẫn về hai người.
Cho nên, người ngoài cửa sổ vì nàng và Bát sư huynh mà tới.
Có người biết nàng và Bát sư huynh đang điều tra chuyện A Châu mất tích?
Nếu vậy, điều này chứng minh A Châu mất tích tuyệt đối không phải tai nạn, mà có kẻ làm ra chuyện này.
Rốt cuộc là ai?
Vân Trân nhíu mày.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải tìm được đường về nhà Thiết Trụ trước.
Huýt!
Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng huýt sáo.
Vân Trân vội quay đầu, phát hiện có một thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất ở ngõ nhỏ phía trước.
Vân Trân không hề do dự, trực tiếp đuổi theo.
Hắc ảnh ở ngay phía trước nàng, giống như cố ý dẫn dụ nàng tới nơi nào đó.
Có điều rất nhanh, nàng liền dừng lại.
Nàng nhìn chằm chằm cây hòe ban ngày mới thấy, tay lặng lẽ đặt bên hông.
Sau khi rẽ trái rẽ phải, thế mà bị dẫn ra khỏi Hồi Hồn trấn!
Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhưng Vân Trân biết, có người đang trốn trong tối, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, nàng nghe phía sau có người đi tới, không cần nghĩ ngợi, nàng trực tiếp ném ra ngân châm.
Keng keng keng.
Ba tiếng vang, ngân châm bị kiếm đánh rơi xuống.
Ngay khi nàng chuẩn bị dùng phấn độc, người nọ bất ngờ đi tới, đè tay nàng lại.
“Bát sư huynh? Sao lại là huynh?” Vân Trân nhìn người trước mặt, kinh ngạc hỏi.
“Không phải ta thì có thể là ai?”
Bát sư huynh vừa dứt lời, cảm giác bị âm thầm theo dõi của Vân Trân lập tức biến mất. Bát sư huynh đứng cạnh nàng cũng cảm nhận được, nhìn thoáng qua cây cối bên cạnh.
“Nơi này không thể ở lâu. Có gì, trở về rồi nói!” Bát sư huynh nói với Vân Trân.