“A Châu nhà ta xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù trời mưa cần nghỉ ở nhà bằng hữu, cũng sẽ nhờ người báo với ta và nương của nó.” Cha của Thiết Trụ ngồi trên ghế tre, thương tâm nói, “Nhưng hôm đó sau khi rời khỏi nhà thì nó không về nữa. Ta và nương nó lo nó xảy ra chuyện, đã nhờ A Kiện nhà bên cùng ra ngoài tìm. Chúng ta tìm ở bờ sông một vòng cũng không thấy người đâu, hỏi các nhà xung quanh, cũng không có ai thấy A Châu nhà ta...”
“Nữ nhi đáng thương của ta, cứ thế mà mất tích...” Nương của Thiết Trụ khóc theo.
Thiết Trụ thấy vậy, vội vàng an ủi.
Vân Trân nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy sau đó cũng không có tin tức gì sao?”
“Không có.” Cha của Thiết Trụ lắc đầu, “Tìm hơn nửa tháng cũng không có chút tin tức, chỉ có dưới gốc cây hòe ngoài trấn tìm được bồn gỗ A Châu mang đi lúc ra ngoài, còn cả y phục bên trong...”
Sau đó, phụ mẫu Thiết Trụ báo chuyện này với trấn trưởng.
Trấn trưởng tụ họp người dân trong trấn lại, tìm kiếm trong đỉnh núi gần đó, A Châu như biến mất, hoàn toàn không có tin tức.
“Liệu có phải lúc giặt đồ, không cẩn thận rơi xuống sông không?” Bát sư huynh ngồi cạnh mở miệng hỏi.
“Không thể nào!” Bát sư huynh vừa hỏi, liền bị mẫu thân Thiết Trụ phủ định, “A Châu nhà ta bơi rất giỏi. Cho dù là ca nó cũng không bơi lại.”
Thiết Trụ cũng gật đầu, khẳng định lời mẫu thân mình nói.
“Cái nơi phát hiện phát hiện bồn gỗ ở đâu? Còn cả nơi A Châu thường giặt đồ, chúng ta muốn đi xem.” Vân Trân hỏi. . đam mỹ hài
“Hai nơi đó ta đều biết.” Thiết Trụ đứng dậy, “Ta dẫn hai vị đi.”
“Khách mới tới nhà, con để họ nghỉ ngơi đi, sao lại...” Phụ thân Thiết Trụ nói.
“Không sao, chúng ta cũng muốn đi ngay.” Vân Trân xua tay.
...
Kế tiếp, Thiết Trụ dẫn Vân Trân và Bát sư huynh tới nơi A Châu thường giặt đồ. Lúc đến gần đền thờ, Vân Trân lại nhìn thấy cửa hàng son phấn kia. Tuy rằng người bên trong không nhiều như khi nãy, nhưng so với những cửa hàng khác, việc làm ăn vẫn rất tốt.
Vân Trân nghĩ nghĩ, hỏi Thiết Trụ bên cận: “Việc làm ăn của cửa hàng son phấn kia đúng là rất tốt. Khai trương khi nào vậy?”
Thiết Trụ nhìn qua, lắc đầu: “Vân cô nương, việc này ta cũng không biết. Năm trước lúc về ăn Tết, cửa hàng còn chưa mở, có lẽ mới khai trương năm nay. Vân cô nương muốn mua son phấn sao?”
“Không, tùy tiện hỏi mà thôi.”
Sau đó, Thiết Trụ dẫn họ tới bờ sông A Châu giặt đồ.
Vân Trân quan sát, phát hiện còn có phụ nhân giặt y phục ở bờ sông. Địa thế nơi này bằng phẳng, có một bãi đá vụn. Theo lý thuyết, cho dù người giặt đồ không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, vậy cũng không có khả năng bị trôi đi, nhiều nhất chỉ ướt giày mà thôi.
Thiết Trụ lại nói A Châu bơi rất giỏi, cho nên tỷ lệ rơi xuống nước rất nhỏ.
Vân Trân cùng Bát sư huynh dạo qua bờ sông một vòng, rồi lại theo Thiết Trụ tới chỗ cây hòe ngoài trấn.
Cây hòe kia không biết đã có bao nhiêu năm, thân cây phải cần ba người trưởng thành mới có thể ôm hết.
Phụ thân Thiết Trụ nói, bồn gỗ của A Châu được tìm thấy ở đây.
Vân Trân nhớ lại, từ nhà A Châu đến bờ sông, lại từ bờ sông đến đây, tình hình dọc đường khiến nàng càng nghi hoặc.