Rất nhanh, gã đã bị kéo ra ngoài.
Trong đại điện an tĩnh lại, chỉ còn Ngụy Thư Tĩnh cô độc đứng đó.
Hắn cũng muốn cho Độc Cô Hạo Lan chết một cách thống khoái. Chỉ tiếc, y không thể, cũng không cho phép.
Y muốn ngồi ổn vị trí hiện tại, nhanh chóng ổn định cục diện, nhất định phải giết gà dọa khỉ, dùng cái chết của Độc Cô Hạo Lan dọa sợ kẻ mang lòng xấu bên dưới, có thành kiến với y.
Huống chi, Độc Cô Hạo Lan giết Độc Cô Khiếu Lang, y cần cho Độc Cô Minh Ngọc, cho Độc Cô Khiếu Lang một lời giải thích.
...
Sau hôm Độc Cô Hạo Lan bị hành hình, Vân Trân quay về vương đình.
Trên đường, nàng nghe mọi người thảo luận chuyện xảy ra mấy ngày nay, thảo luận Độc Cô Khiếu Lang chết, Độc Cô Hạo Lan bị đút cho hắc ưng, thảo luận thiếu chủ Độc Cô Thương Vân sắp phong vương...
Vân Trân thở dài, biết mình nên đi rồi.
Nhưng trước khi đi, nàng còn cần gặp mặt Ngụy Thư Tĩnh một lần.
Lần gặp mặt này là ở phủ đệ của Ngụy Thư Tĩnh. Gia thần và quý tộc mời Ngụy Thư Tĩnh dọn vào hành cung, bởi vì hiện tại không ai thích hợp ở đó hơn y, nhưng lại bị y cự tuyệt. Truyện Nữ Cường
Đại điển sách phong diễn ra vào ba ngày sau, Ngụy Thư Tĩnh không muốn người ngoài bàn tán.
“Muội đến rồi.”
Thời điểm Vân Trân đến, trong viện chỉ có một mình Ngụy Thư Tĩnh, những người khác có lẽ đã bị y hạ lệnh lui xuống trước.
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
“Qua đây ngồi đi.”
Vân Trân không khách khí, ngồi xuống đối diện.
“Hôm nay muội tới...”
“Vì hai việc.” Vân Trân trả lời, “Một là chúc mừng Ngụy đại ca được như ý nguyện. Hai là chào từ biệt Ngụy đại ca.”
Vân Trân nói xong, trong viện an tĩnh lại.
“Muội muốn đi?” Nửa ngày sau, Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
“Về thành Quán Châu sao?” Ngụy Thư Tĩnh lại hỏi.
Vân Trân không phản bác, trầm mặc đồng ý.
“Nếu, ta cầu xin muội ở lại thì sao?” Ngón tay Ngụy Thư Tĩnh nhẹ nhàng cọ xát chén rượu.
Lời này nói ra rất khó, dường như phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Đồng thời cũng mang theo tâm trạng thấp thỏm.
“Ngụy đại ca...”
“Thôi, ta biết đáp án của muội.” Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, cười khổ. Nhưng thời điểm ngẩng đầu, nụ cười khổ kia đã biến mất, trở thành cười thoải mái, giống như chỉ tùy tiện hỏi một câu, “Ta biết tâm ý của muội. Dù là ở Nam Hoang khi đó hay tới kinh thành, ta biết trong lòng muội chỉ có A Húc. Có điều, ta vẫn không cam lòng. Biết rõ câu trả lời của muội, ta vẫn không nhịn được mà muốn hỏi.”
“Ngụy đại ca...” Vân Trân nhìn y.
“Có một vấn đề, lòng ta bồi hồi đã lâu. Nếu không hỏi, sợ rằng cả đời này ta sẽ không thể buông xuống được.”
“Huynh hỏi đi.”
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười: “Ta muốn hỏi năm đó ở Nam Hoang, dưới chân núi Xích Phong, chúng ta từ Bích Lạc Cốc trở về, lúc chia tay, câu ta hỏi muội... Muội khi ấy, có do dự không? Có rung động không?”
Hỏi xong, ánh mắt Ngụy Thư Tĩnh trở nên căng thẳng và chờ mong.
Câu hỏi năm đó...
Vân Trân hoảng hốt.
Nhưng hoảng hốt cũng chỉ trong nháy mắt.
Rất nhanh, nàng hoàn hồn, nhìn Ngụy Thư Tĩnh, nghiêm túc trả lời: “Có do dự, cũng có rung động.”
Tới thế giới này, người đầu tiên nàng rung động là Ngụy Thư Tĩnh.