Chỉ tiếc khi đó nàng bị Đức Phi khống chế, thân bất do kỷ, nên nhanh chóng chặt đứt tình cảm.
Từng rung động, từng có tình cảm, nhưng chưa đến yêu...
Nhưng điều này với Ngụy Thư Tĩnh mà nói đã đủ rồi.
“Đa tạ.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Dù là sự thật, hay là muội đang an ủi ta.
Có lời này của muội, đã đủ rồi.
...
Vân Trân rời đi.
Ngụy Thư Tĩnh ngồi trong viện, một mình uống rượu.
Rốt cuộc vẫn đi rồi.
Nàng nói, chúc y được như ý nguyện. Nhưng điều y mong muốn chẳng qua là một người mà thôi.
...
Vân Trân ngồi xe ngựa về Vân Hán Quốc.
Xe ngựa do Ám Ngũ điều khiển.
Vốn dĩ nàng không đình về Vân Hán Quốc nhanh như vậy, ít nhất là không phải về thành Quán Châu.
Nhưng ở bộ lạc Sư Thứu, nàng vô tình gặp ám vệ phụng mệnh tới tìm.
Vân Trân tự hỏi mãi, quyết định về thành Quán Châu trước.
Thứ nhất là nói chuyện của Lệ Vô Ngân, thứ hai là gặp Triệu Húc.
Mấy tháng rời đi, nàng cố gắng không nghĩ tới Triệu Húc, cố gắng bảo chính mình tập trung vào chuyện trước mắt.
Bởi vì nàng sợ.
Sợ nhớ nhung.
Sợ nghĩ đến, nàng sẽ không khống chế được mà chạy về gặp hắn.
Cho nên, nàng cố gắng không nghĩ.
Nhưng có một số việc, một số người không phải không nghĩ đến là có thể quên được, không phải không nghĩ đến là có thể không nhớ mong.
Nhớ mong như con suối.
Bạn xây một đập thủy điện ngăn cản ở thượng lưu, hiện tại bạn ở hạ lưu, không nhìn thấy nước sông, cho rằng con sông khô kiệt, cho rằng không còn nhớ nhung nữa. Nhưng lại không biết, nó chỉ bị chặn lại mà thôi. Đến một ngày đập thủy điện vỡ, nước sông cuồn cuộn gào thét ập tới...
Bạn xoay người, tâm trí sớm đã bị tưởng niệm bao phủ.
...
Càng đi, Vân Trân càng thấp thỏm.
Lúc trước nàng giả chết rời khỏi Vân Hán Quốc vì có nỗi khổ.
Nhưng với Triệu Húc mà nói, nỗi khổ của nàng lại là lần nữa vứt bỏ hắn.
Cho nên, nàng không khỏi thấp thỏm bất an.
Trước đó không nghĩ đến, hiện tại toàn bộ trong đầu đều là lo lắng.
Triệu Húc trở về, nhìn thấy thi thể kia sẽ có phản ứng thế nào?
Khi phát hiện thi thể kia không phải nàng, Triệu Húc sẽ phản ứng ra sao?
Sau khi phát hiện nàng giả chết là để rời khỏi Vân Hán Quốc, Triệu Húc sẽ nghĩ gì?
Thời điểm hắn phái ám vệ tìm kiếm nàng, ám vệ tìm kiếm rất lâu cũng không thấy tung tích của nàng...
Hắn sẽ có phản ứng thế nào?
Dĩ vãng, Vân Trân không suy nghĩ.
Hiện giờ sắp đến Vân Hán Quốc, nàng lại không thể không nghĩ.
Càng nghĩ, trong lòng càng khổ sở.
Nàng luôn mồm nói muốn tốt cho hắn, nhưng lại quên hỏi hắn rốt cuộc hắn có cần hay không.
Lần này bỏ đi.
Đầu xuân, từ kinh thành bỏ đi.
Còn cả trước đây ở sông Lưu Tô, nàng giả chết bỏ đi...
Nàng luôn cảm thấy mình làm vậy là đúng, giống như ngày xưa ở chân núi Xích Phong, nàng rút đao trảm tình ti, từ chối Ngụy Thư Tĩnh.
Nhưng lần này trở về, lần đầu tiên nàng tự hỏi chính mình những lựa chọn trước đó rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng nàng biết, nếu trời xanh cho nàng thêm một cơ hội, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Có lẽ do bụng lớn theo từng ngày khiến nàng có cảm giác làm mẫu thân. Có hài tử, có vài suy nghĩ không còn độc đoán như trước, sẽ khiến nàng nghĩ nhiều hơn.
Nếu thuận lợi tìm được Lệ Vô Ngân, trả đôi mắt cho hắn, quãng đời còn lại, nàng sẽ an tâm ở lại bên cạnh Triệu Húc, còn cả hài tử của họ...