Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1279: Chương 1279: Có vài món nợ, nên tính sổ rồi




Vân Trân ra ngoài, lại không nhìn thấy Vương Kỳ Lân.

Nàng nghi hoặc, hỏi thủ vệ giữa cửa.

Thủ vệ nói Vương tiểu thiếu gia hôm nay căn bản không tới, càng đừng nói là đòi gặp Vân Trân.

Vân Trân chấn động.

Không ổn rồi! A Linh!

Vân Trân vội xoay người chạy về Tê Thư Trai.

Chờ nàng trở về, phát hiện trong viện có mấy thi thể của thích khách.

Ám Thất đang ngồi xổm bên cạnh kiểm tra thân phận thích khách.

“Phu nhân.” Thấy Vân Trân trở về, Ám Thất đứng dậy hành lễ.

“Sao lại như vậy? A Linh đâu?” Vân Trân vội hỏi.

“Hồi phu nhân, tiểu chủ nhân không sao.” Ám Thất đáp.

Thì ra ngay khi Vân Trân vừa ra ngoài, hạ nhân nói dối kia liền vào phòng A Linh, thấy trong phòng có vú nuôi, ả lập tức báo với thích khách, xông vào hành thích A Linh.

May mà lần này Vân Trân trở về sớm đã có chuẩn bị, đoán được sự tồn tại của A Linh có lẽ sẽ nghiến người nào đó bất mãn, nên để Ám Thất ở cạnh bảo vệ A Linh.

Bởi vậy, thời điểm thích khách xuất hiện, Ám Thất cũng hiện thân bảo vệ A Linh.

Đám thích khách đó thấy ám sát không thành, sợ tiết lộ thân phận của kẻ đứng sau, trực tiếp cắn thuốc độc giấu trong miệng, độc phát thân vong.

Vân Trân nghe Ám Thất thuật lại, vội chạy vào trong xem xét tình hình A Linh, thấy A Linh thật sự không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hạ nhân cấu kết với thích khách kia đâu?” Đợi bình tĩnh lại, Vân Trân hỏi.

“Ở phòng chất củi, Ám Lục đang trông chừng.” Ám Thất đáp.

“Tới phòng chất củi.” Vân Trân nhíu mày, lập tức đi về phía phòng chất củi.

Phòng chất củi không xa, rất nhanh đã tới.

Ở bên trong Vân Trân nhìn thấy hạ nhân truyền lời khi nãy.

Tay chân người kia bị trói, quỳ dưới đất.

“Nói, là ai sai ngươi tới mưu hại A Linh?” Vân Trân đi đến trước mặt người nọ, hỏi.

“Không ai sai khiến cả, là ta tự nguyện.” Người nọ trả lời, sắc mặt còn mang vẻ trào phúng.

Vân Trân thấy thế cũng không giận, chỉ cười nói: “Thật ra ngươi không cần phải khai, ta cũng biết là ai.”

“Ngươi muốn lừa ta?” Người nọ sửng sốt.

“Không phải.” Vân Trân lắc đầu, “Ta căn bản không cần lừa ngươi!”

Dứt lời, nàng xoay người ra ngoài.

Thời điểm tới cửa, nàng dừng lại, lãnh đạm nói: “Tới Bạc Liễu Viện.”

Có vài món nợ nên tính sổ rồi.

...

“Nương nương, nương nương, không xong rồi...” Nhạn Bắc hoang mang chạy vào, vừa đối diện với đôi mắt âm ngoan của Liễu Trản Anh liền theo bản năng rùng mình, nhớ tới chuyện muốn nói, liền vội bẩm báo, “Người ở Tê Thư Trai tới, hiện tại đang ở bên ngoài, nói muốn gặp người.”

“Ả tới?” Liễu Trản Anh hưng phấn, “Tới thì tốt! Tới thì tốt! Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau cho người vào!”

“Nhưng...” Nhạn Bắc do dự, cuối cùng vẫn đáp “Vâng”, liền lui xuống.

...

Vân Trân được nha hoàn dẫn đường vào Bạc Liễu Viện.

Đã lâu rồi nàng không tới đây.

Lần trước là ngày Liễu Trản Anh “sinh” A Dần.

Bây giờ quay lại, nàng chỉ cảm thấy bầu không khí nơi này vẩn đục, tràn ngập tử khí.

Nhạn Bắc lén nhìn nàng, lại nhìn người phía sau, lòng rét run.

Rất nhanh, Vân Trân đã tới chính sảnh, gặp được Liễu Trản Anh.

“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Liễu Trản Anh ngồi ở ghế trên, gương mặt vặn vẹo, ánh mắt không biết nên miêu tả là hưng phấn hay điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.