Nghe nói nàng sinh hài tử, sợ nàng lần đầu mang thai, có vài quy củ không biết, Vương phu nhân liền kêu Vương Quân Ngọc dẫn bà vú có kinh nghiệm nhất của Vương gia tới Túc Vương phủ, nói là muốn chăm sóc cuộc sống hằng ngày của mẫu tử Vân Trân.
Thịnh tình của Vương phu nhân Vân Trân không thể từ chối, nên giữ bà vú ở lại. Sau này, bà vú đó quả thật giúp Vân Trân không ít việc.
Ngoại trừ Vương gia thì còn có Tử Thị.
Lúc trước, Tử Thị phụng chỉ ý của hoàng đế tới thành Quán Châu vấn an Triệu Húc, chúc mừng hắn có lân nhi. Sau đó không lâu, Liễu Minh Cẩn rời khỏi Bắc địa, về kinh thành, Tử Thị ở lại.
Vân Trân từng hỏi Tử Thị có phải có chuyện gì không.
Tử Thị lắc đầu, nói nàng tuy rằng có phong hào Thanh Hiếu huyện chúa, nhưng lại không có thực quyền gì. Mà chuyện Tào gia gặp nạn đã mười mấy năm, những người từng có qua lại với Tào gia trong mười mấy năm này cũng dần cắt đứt liên hệ. Hiện tại, nàng không có quyền thế, chỉ là một huyện chúa nhỏ bé, cho dù ở lại thành Quán Châu cũng không có vấn đề gì.
Tử Thị cũng chuẩn bị lễ vật cho A Linh. Truyện Ngược
Nhìn những món đồ thực dụng lại tinh tế đó, Vân Trân biết, khẳng định Tử Thị tốt không ít tâm tư, trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
“Nếu ngươi muốn ở lại Bắc địa thì cứ ở lại đi.” Vân Trân nhớ khi đó mình nói với nàng ấy như thế, “Chỉ cần một ngày ta còn ở Bắc địa, ta chắc chắn sẽ che chở ngươi.”
Các nàng đều biết, câu Vân Trân nói là chỉ Triệu Húc.
Chỉ cần Vân Trân còn ở Quán Châu, Triệu Húc sẽ thay Vân Trân che chở Tử Thị.
Kinh thành hung hiểm, là nơi thị phi.
Nếu Tử Thị nguyện ý ở lại Bắc địa, đó đương nhiên là chuyện tốt.
...
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Tiệc trăm ngày của A Linh cũng sắp tới.
Lúc trước Vân Trân trúng Từ Bi Độ, tuy rằng độc đã được giải, nhưng sức khỏe dù sao cũng không bằng xưa. Sau khi sinh A Linh, nàng phải tốn nhiều thời gian tĩnh dưỡng hơn phụ nhân bình thường mới khỏe lại.
Vì thế, đáng lẽ trong tiệc đầy tháng của A Linh, ở trên yến hội Triệu Húc sẽ giới thiệu A Linh với mọi người, nhưng vì sức khỏe của Vân Trân còn chưa hoàn toàn khôi phục, sau khi thương lượng, hắn dứt khoát sắp xếp ở tiệc trăm ngày.
“Phu nhân, Vương tiểu thiếu gia ở ngoài phủ đòi gặp ngài.”
Hôm nay, Vân Trân đang ở Tê Thư Trai may túi thơm cho A Linh. Đừng nhìn bên ngoài hiện giờ gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng Vân Trân vẫn thấy bất an. Nàng muốn may cho A Linh một cái túi thơm, hạn chế những thủ đoạn “dơ bẩn” đó.
Tuy không thể giải được trăm độc, nhưng độc dược tầm thường vẫn có thể ứng phó.
“Hả?” Nghe hạ nhân truyền lời, Vân Trân dừng lại, nghi hoặc nhìn, “Đòi gặp ta? Vậy để Lân Nhi vào đây.”
Mấy ngày trước Vương Kỳ Lân có theo Vương Quân Ngọc tới thành Quán Châu.
Vân Trân nghe, không hề nghi ngờ.
“Phu nhân, việc này chỉ sợ không được.” Hạ nhân lộ vẻ khó xử, “Vương tiểu thiếu gia một hai đòi người ra ngoài gặp ngài ấy, nói là có lễ vật quan trọng muốn cho phu nhân xem. Ngài ấy còn nói nếu người không ra ngoài, vậy ngài ấy sẽ không đi, đêm nay còn tuyệt thực.”
Lễ vật?
Vân Trân nhíu mày.
Nghĩ nghĩ, đây đúng là tính cách của Lân Nhi.
“Tôi vậy, để ta ra ngoài nhìn xem.” Vân Trân sửa sang lại đồ trên bàn, sau đó qua cách vách dặn dò nhũ mẫu của A Linh mấy câu rồi mới dẫn người ra ngoài phủ.
Khi nàng đi, nha hoàn tới báo tin không lập tức lui xuống, mà tới phòng A Linh.
...