Nói xong, Vương phu nhân liền quỳ xuống.
“Vương phu nhân, đừng như vậy.” Vân Trân vội đỡ bà ấy đứng dậy, “Người để ta nghĩ lại đã.”
Lần này, Vân Trân không trực tiếp từ chối.
Không phải nàng thay đổi chủ ý, mà là vì có băn khoăn khác.
Vương phu nhân nói đúng, hiện tại độc trên người Vương Kỳ Lân tuy đã được khống chế, nhưng chuyến đi này đường xá xa xôi, ai biết còn sẽ gặp chuyện gì?
Có đại phu như Vân Trân đi cùng, đừng nói là Vương phu nhân, ngay cả bản thân Vân Trân cũng yên tâm hơn nhiều.
Nguyên nhân thứ hai chính là độc lần này Vương Kỳ Lân trúng cũng có liên quan tới Vân Trân.
Nếu không phải Vân Trân từ chối thỉnh cầu lên phương Bắc của phu thê Vương gia, Vương Kỳ Lân đã không xúc động chạy ra ngoài. Không chạy ra ngoài, nó đã không gặp Cung ma. Không gặp Cung ma, nó đã không bị Cung ma lần nữa ra tay...
Cho nên nói thế nào, lần này Vương Kỳ Lân trúng độc, Vân Trân cũng có một phần trách nhiệm.
Tính tình Vương Kỳ Lân quật cường, nếu biết nàng lại muốn xuống Nam, lại lần nữa “bỏ nhà đi” thì làm sao đây?
Vương phu nhân mời nàng cùng lên phương Bắc có lẽ cũng có một phần nguyên nhân này.
Ngoại trừ hai lý do trên, nguyên nhân thứ ba chính là băn khoăn trong lòng Vân Trân.
Nửa tháng trước thời điểm du hồ, nàng nghe người ta thảo luận, nói đoàn người Túc Vương Triệu Húc đã khởi hành từ kinh thành tới Quán Châu.
Tính toán thời gian và lộ trình, đội ngũ của Triệu Húc khẳng định đi trước Vương gia. Cho dù lần này Vân Trân theo người của Vương gia lên Bắc cũng không cần lo gặp họ.
Không gặp mặt mới là điều làm Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
“Vân đại phu, người nghĩ kỹ rồi? Muốn cùng chúng ta lên Bắc?” Sau khi nghe câu trả lời của Vân Trân, Vương phu nhân kinh hỉ.
Vương Quân Ngọc đứng cạnh nghe, cũng thở phào.
“Đúng vậy, Vương phu nhân, ta nghĩ kỹ rồi, sẽ cùng mọi người lên Bắc. Có điều...” Nói tới đây, Vân Trân cúi người, “Ta chỉ tạm thời cùng mọi người lên Bắc. Chờ độc của Vương tiểu thiếu gia hoàn toàn được giải, ta sẽ rời đi.”
“Không ngại, không ngại.” Vương phu nhân nắm tay nàng, cao hứng cười nói, “Như vậy đã quá phiền Vân đại phu, thật là... Người thật là đại ân nhân của Vương gia chúng ta...”
...
Nếu Vân Trân đã hạ quyết định, hạ nhân thu dọn hành lý càng thêm nhanh.
Vương phu nhân kể chuyện Vân Trân sắp cùng họ lên phương Bắc với Vương Kỳ Lân, đương nhiên tạm thời giấu chuyện sau khi nó khỏi bệnh Vân Trân phải đi.
Sau khi biết, Vương Kỳ Lân cao hứng không nhịn được, thuốc đắng ngày đó phải uống, nó một câu oán hận cũng không có, trực tiếp một hơi uống cạn.
Uống xong, nó còn đòi Vân Trân.
“...” Vân Trân.
...
Sau nửa tháng trì hoãn, Vương gia cuối cùng cũng xuất phát lên phương Bắc, tới huyện Lương Khê.
Đi đường vừa mệt vừa nhàm chán, Vương Kỳ Lân liều mạng dính chặt Vân Trân.
Sự dính người này thiếu chút khiến Vương phu nhân ghen tị.
Vân Trân cũng không chịu nổi, thời điểm đoàn xe tới quận thành tiếp theo, nàng nhờ Vương phu nhân hỗ trợ đổi xe ngựa.
Vân Trân ngồi riêng một xe ngựa, lỗ tai lúc này mới được thanh tĩnh.
Nhưng dọc theo con đường, bình nguyên hai bên dần biến mất, đổi thành núi non cao rộng...
Tâm trạng Vân Trân vốn đã bình tĩnh trở lại lần nữa dao động, trong ánh mắt có thêm những cảm xúc người khác nhìn không hiểu.