Lúc này, Vân Trân hoàn toàn không biết vận mệnh vòng đi vòng lại, qua núi vượt sông lại quay trở về, bánh răng vận mệnh lần nữa lặp lại.
“Giá!”
“Giá!”
“Giá!”
Mấy con tuấn mã phóng nhanh trong rừng cây đêm tối.
“Giá!”
“Giá!”
“Giá!”
“Đuổi theo họ!”
Mấy con tuấn mã chở người vừa lướt qua sườn núi, lập tức có mười mấy hắc y nhân bịt mặt cưỡi ngựa đuổi theo.
Rất nhanh, người chạy trốn mắc kẹt giữa khe núi phía trước và hắc y nhân đuổi giết phía sau.
Đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
“Bảo vệ Túc Vương điện hạ!”
“Bảo vệ Túc Vương điện hạ!”
“Lên! Giết không cần hỏi tội!”
“A!”
Rất nhanh, trong đêm tối vang lên tiếng vũ khí chém giết.
Thời gian nửa nén nhang sau, người chạy trốn lúc trước đều bị giết sạch ngay tại chỗ.
Lúc này, trong đám hắc y nhân bịt mặt có người tiến lên, lật người mặc áo choàng qua: “Không xong rồi! Chúng ta bị lừa! Điệu hổ ly sơn!”
“Lập tức trở về!”
“Đuổi theo!”
Hắc y nhân lập tức xoay người lên ngựa, ra roi thúc ngựa, biến mất trong rừng cây.
Đêm tối lần nữa an tĩnh.
Nếu không phải thi thể nằm đầy đất tỏ rõ điều gì, sợ rằng không ai dám tin một khắc trước nơi này vừa trải qua một hồi chém giết.
...
Đốc đốc đốc.
Xe ngựa dừng lại.
“Vân đại phu, tới khách điếm rồi.” Bên ngoài truyền tới tiếng của mã phu.
Vân Trân vén màn, dò nửa người ra.
“Đại phu cẩn thận.” Có nha hoàn tới đỡ Vân Trân đi xuống.
“Khụ khụ, đa tạ...” Tay trái Vân Trân ôm ngực, cảm tạ nha hoàn kia.
“Vân đại phu, sức khỏe người vẫn ổn chứ?” Đúng lúc này, Vương Quân Ngọc cũng xuống xe ngựa, thấy sắc mặt Vân Trân không tốt lắm, liền tới hỏi thăm.
“Ta...”
Không đợi Vân Trân trả lời, Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân cũng từ xe ngựa phía trước đi xuống.
Vừa thấy Vân Trân, Vương Kỳ Lân liền chạy tới.
“Cẩn thận...”
Vương phu nhân còn chưa nói xong, Vương Kỳ Lân đã chạy tới ôm eo Vân Trân. Nó trừng mắt nhìn Vương Quân Ngọc, sau đó ngẩng đầu nói với Vân Trân: “Vân Trân Nhi, tỷ sao thế? Sắc mặt không tốt lắm, có phải không quen đi đường xa không? Hay là ta nói với mẫu thân, ăn trưa xong chúng ta nghỉ ngơi ở khách điếm được không hả? Tỷ thế này, bổn thiếu gia thật sự lo lắng.”
Nó cố ý học theo người lớn nói năng nghiêm túc.
Nhưng nó sao có thể “nghiêm túc”, đôi mắt thông minh cổ quái kia vẫn để lộ bản tính của nó.
“Đa tạ tiểu thiếu gia quan tâm, ta không sao.” Vân Trân nhịn cười.
“Vân đại phu không cần khách khí như vậy.” Vương Quân Ngọc nói.
“Đúng vậy, ăn trưa xong chúng ta cứ nghỉ ngơi thêm một lát.” Vương phu nhân cũng đi tới, nói với Vân Trân.
“Vân Trân Nhi!” Vương Kỳ Lân ôm eo nàng, làm nũng.
Vân Trân thấy mọi người lo lắng, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Vậy được, làm phiền rồi.” Cuối cùng, nàng cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.
...