Không ai biết nàng đã làm gì trên cổ tay Ma Đà vương tử, mọi người chỉ thấy tay Ma Đà vương tử đột nhiên run lên, quạt sắt thiếu chút rơi xuống. Vân Trân nhân cơ hội này dùng Tiêu Dao Bộ lùi ba bước, duy trì khoảng cách với gã.
“Chút tài mọn!” Ma Đà vương tử nổi giận, khinh thường nói.
Dứt lời, gã tiếp tục tấn công Vân Trân.
Chút thủ đoạn này là chiêu thứ hai Lệ Vô Ngân dạy nàng.
Thật ra chiêu này chỉ là chút thủ thuật.
Nó không cần nội lực, cũng không cần võ công, chỉ cần kỹ xảo. Bản thân Vân Trân là đại phu, biết rõ kinh mạch của con người. Lúc dạy, Lệ Vô Ngân kết hợp với khả năng nàng có, lợi dụng sự hiểu biết của nàng về kinh mạch, đặc biệt chọn vị trí huyệt đạo ở cổ tay để tấn công.
...
“Không ngờ nàng ấy còn có chút bản lĩnh.”
Hiện tại, trên một lầu khác cạnh hành quán Ma Đà Quốc, bên cửa sổ cũng có người ngồi. Cổ Tát Cưu dựa vào cửa sổ nhìn cuộc tỷ thí bên dưới.
“Chẳng qua là chút tài mọn, có lợi hại đến đâu cũng không sánh bằng vương.” Châu Châu mặc một bộ váy màu tím, mang khăn che mặt ngồi bên cạnh, cười duyên. Tuy nàng ta nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn Vân Trân lúc này lại có chút lạnh lẽo, phức tạp.
“Nàng đang làm gì đấy?” Đột nhiên, Cổ Tát Cưu quay đầu, nhéo cằm nàng ta, thấp giọng chất vấn.
“Vương, thiếp...” Châu Châu kinh hoảng nhìn gã.
Cổ Tát Cưu nheo mắt, cảnh cáo: “Đừng quên mục đích ta đưa nàng tới kinh thành. Ta có thể kéo nàng ra khỏi địa ngục, cũng có thể đưa nàng về đó.”
Cổ Tát Cưu dứt lời, cơ thể Châu Châu không khống chế được mà run rẩy, không biết có phải nhớ tới hồi ức không hay hay không, trong ánh mắt nàng ta tràn ngập sợ hãi.
“Thắng! Thắng rồi!”
“Lại thắng!”
Dưới lầu vang lên tiếng hoan hô.
Cổ Tát Cưu quay đầu, chỉ thấy trước hành quán, không biết từ khi nào Vân Trân đã cướp lấy quạt sắt trong tay Ma Đà vương tử, mà Ma Đà Vương tử lúc này đang ngã dưới đất, thái độ vừa thẹn vừa giận.
...
“Đa tạ.” Vân Trân chắp tay, trả lại quạt sắt cho đối phương.
Ma Đà vương tử căm giận nhận lấy, đẩy hạ nhân ra, tự mình bò dậy.
Vừa rồi, Vân Trân dùng chiêu phòng thân thứ ba Lệ Vô Ngân dạy nàng cướp lấy quạt sắt trong tay Ma Đà vương tử.
Quạt sắt là binh khí.
Hai người đấu võ, nếu cướp được binh khí của đối phương, theo quy định của Vân Hán Quốc, đó là người chiến thắng.
Ma Đà vương tử cứ như vậy mà thua Vân Trân, thật sự không cam lòng.
“Cáo từ.” Vân Trân ôm quyền, xoay người định rời đi.
Ngay thời điểm nàng xoay người, Ma Đà vương tử đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh lén từ sau lưng.
“Cẩn thận!”
Ở tửu lâu đối diện, thấy Ma Đà vương tử ra tay, Triệu Húc vội kêu lớn.
Vân Trân ngây ra một lúc, xoay người nhìn phía sau.
Nhưng lúc này, tay Ma Đà vương tử đã sắp đụng vào nàng, muốn lui, đã không còn kịp. Vân Trân có thể cảm nhận rõ chưởng phong cắt qua da thịt.
Ngay khoảnh khắc nghìn cây treo sợi tóc này, một ngọn đèn từ góc phố bay tới đụng vào Ma Đà vương tử, trực tiếp đánh gã bay ra ngoài.
“Phụt.”
Ma Đà vương tử ngã xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.
Vân Trân đi một vòng tới địa phủ, nhặt được mạng về.
Nàng quay đầu, nhìn người áo đen ở góc đường đối diện.