“Quá đê tiện.”
“Không ngờ hoàng tử của Ma Đà Quốc lại là kẻ không chịu nhận thua!”
“Đúng vậy. Trước mắt bao nhiêu người, bại bởi một nữ tử của Vân Hán Quốc chúng ta, thua rồi lại còn đánh lén. Đúng là tiểu nhân đê tiện!”
“Vô sỉ!”
Người xung quanh lập tức nghị luận.
Ma Đà vương tử nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, thẹn quá thành giận.
“Hừ!” Gã trừng mắt liếc nhìn Vân Trân một cái, mang theo tôi tớ quay về hành quán phía sau.
“Nàng sao rồi? Có bị thương không?” Triệu Húc xuống lầu chạy về phía Vân Trân, nắm tay nàng, lo lắng dò hỏi, “Có chỗ nào không ổn không? Ta...”
“Tạ điện hạ quan tâm, nô tỳ không sao.” Vân Trân sửng sốt, rút tay về, hành lễ với Triệu Húc. Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía góc phố, người áo đen khi nãy đứng đó đã không thấy đâu.
“Vừa rồi đúng là nguy hiểm.” Mấy người Liễu Minh Cẩn cũng xuống dưới. Liễu Minh Cẩn nói với Vân Trân và Triệu Húc, “Từ lâu đã nghe nói Ma Đà vương tử này âm hiểm xảo trá, không ngờ trăm nghe không bằng một thấy. Bản thân gã còn đê tiện hơn trong lời đồn! Người như vậy sao có thể nghênh thú công chúa của Vân Hán Quốc ta?”
Liễu Minh Cẩn nói xong, Vân Trân cúi đầu, hành lễ với Liễu Minh Cẩn, Lưu Vân Bạch và Triệu Ngọc Nhung mang khăn che mặt.
“Ngươi không cần khách khí như vậy.” Triệu Ngọc Nhung dịu dàng nói, “Nhờ ngươi mà chúng ta thấy rõ bản tính của Ma Đà vương tử. Ta nghĩ người như vậy, phụ hoàng sẽ không mong muốn ta và Ngọc Dao hoàng tỷ gả cho gã.
Dứt lời, Triệu Ngọc Nhung nhìn Triệu Húc.
“Hoàng muội cứ yên tâm, ta và Tứ hoàng huynh sẽ bẩm báo đúng sự thật chuyện hôm nay mình chứng kiến cho phụ hoàng, tuyệt đối không để kẻ tiểu nhân vô sỉ này được lợi.” Triệu Húc nói.
Triệu Ngọc Nhung mỉm cười, hành lễ với Triệu Húc và Lưu Vân Bạch: “Vậy Ngọc Nhung ở đây thay Ngọc Dao hoàng tỷ và bản thân mình cảm tạ Lục hoàng huynh và Tứ hoàng huynh trước.”
...
“Không tệ, không tệ!”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của một nam nhân.
Mấy người Vân Trân quay đầu, thấy Cổ Tát Cưu dẫn theo Châu Châu đi tới.
“Cổ Tát Vương.”
“Cổ Tát Vương.”
“Gặp qua Cổ Tát Vương.”
Mọi người sôi nổi chào hỏi.
Cổ Tát Cưu cười với mấy người Triệu Húc, sau đó nhìn Vân Trân, trong đôi mắt kiêu ngạo của sói lập lòe mấy phần thâm ý: “Năm năm không gặp. Mỗi lần gặp, sao ngươi đều có thể mang đến kinh hỉ cho bổn vương thế hả?”
Nghe Cổ Tát Cưu nói, mấy người ở hiện trường đều rơi vào suy tư.
Khóe miệng Triệu Húc hơi giật giật.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại những lần gặp Cổ Tát Cưu ở Nam Hoang khi xưa.
Lần đầu gặp là ở trong rừng cây.
Khi ấy, bọn họ thiếu chút mất mạng dưới đao của Cổ Tát Cưu. Cuối cùng là hắn, Ngụy Thư Tĩnh, còn có Vân Trân lần lượt thi đấu với dũng sĩ tộc Cổ Tát, thắng được bọn họ, nhờ vậy mới tránh được một kiếp.
Lần thứ hai gặp là mấy năm sau.
Trên núi Xích Phong có sư huynh trúng độc, hắn và Vân Trân vì đi tìm thuốc giải Diêm Vương Khiếu, tới núi Bích Lạc. Trong sơn cốc Bích Lạc, bọn họ lần nữa gặp lại Cổ Tát Cưu.
Khi ấy, thủ hạ của Cổ Tát Cưu vừa lúc có người trúng độc.
Sau khi cứu người kia, Vân Trân yêu cầu Cổ Tát Cưu đưa họ dược liệu họ cần.