Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1252: Chương 1252: Đi vương đình trước




“Ngươi là nhi tử của Độc Cô Khiếu Lang?” Chờ Ngụy Thư Tĩnh nói xong, Miến Đà Loa híp mắt đánh giá y, “Lần trước lão phu xuống núi nghe người ta nói Độc Cô Khiếu Lang mới tìm được một nhi tử là người Vân Hán. Không lẽ người đó là ngươi?”

“Đúng vậy.” Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.

Miến Đà Loa hừ hừ: “Vậy các ngươi quen nhau ở Vân Hán Quốc?”

Ánh mắt ông ta đảo qua Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, đương nhiên là chỉ bọn họ.

“Đúng vậy.” Ngụy Thư Tĩnh đáp.

Miến Đà Loa vui vẻ chỉ vào Vân Trân: “Nếu các ngươi đã quen nhau, ngươi muốn tìm đại phu cho phụ vương mình, vậy tại sao ngươi lại bỏ gần tìm xa, không nhờ nha đầu này, cố ý chạy lên núi Kỳ La cầu xin lão già thúi ta hả? Cho dù nha đầu này không cứu được, vậy vẫn còn sư phụ của nàng ấy... Lão nhân kia tuy là lang băm, nhưng y thuật cũng không tệ lắm... Bệnh của phụ vương ngươi, nếu sư đồ họ đều bó tay, ta đây cũng hết cách.”

Ngụy Thư Tĩnh á khẩu không trả lời được.

Y gặp sư đồ Vân Trân ở chân núi, đúng là từng có ý muốn nhờ họ chữa bệnh cho Độc Cô Khiếu Lang.

Nhưng thứ nhất, y không ngại cực khổ tới núi Kỳ La chính là muốn mời Miến Đà Loa trên núi cùng y về vương đình, chữa trị cho phụ vương y. Thứ hai, thế cục của bộ lạc Sư Thứu hiện rất phức tạp, mười bảy bộ lạc còn lại cũng ngo ngoe rục rịch, y không muốn sư đồ Vân Trân bị cuốn vào phân tranh của bộ lạc Sư Thứu.

Bởi vậy Ngụy Thư Tĩnh mới không nói, mà dựa theo kế hoạch ban đầu tới đây nhờ Miến Đà Loa hỗ trợ.

“Nha đầu.” Miến Đà Loa nhìn Vân Trân, “Nói chung là bộ lạc Sư Thứu kia ta sẽ không đi. Còn về việc Độc Cô Khiếu Lang sống hay chết, quyền quyết định nằm trong tay ngươi. Ngươi xem, ngươi đi được không?”

Nói rồi, Miến Đà Loa cầm chén, chắp tay sau lưng, nghênh ngang vào phòng. Vừa vào, ông ta lập tức đóng cửa, giống như sợ Vân Trân sẽ đuổi theo.

“Trân Nhi, nếu quá miễn cưỡng...” Ngụy Thư Tĩnh nói.

Bệnh tình của Độc Cô Khiếu Lang đã rất nghiêm trọng.

Nếu không phải đại phu mời đến đều bó tay hết cách, y đã không tìm đến Miến Đà Loa.

Nhưng trước mắt...

Vân Trân không lập tức trả lời.

Nàng mơ hồ đoán được tính toán của Miến Đà Loa.

Ông ta muốn mượn chuyện của Độc Cô Khiếu Lang giữ chân nàng, không cho nàng đi tìm Lệ Vô Ngân.

Nếu ông ta thật sự nghĩ thế, vậy ông ta sai rồi.

Dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không từ bỏ tìm kiếm Lệ Vô Ngân.

“Muội theo huynh tới vương đình.” Vân trân quay đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh, nói.

Chờ chuyện của Độc Cô Khiếu Lang được giải quyết, nàng vẫn sẽ đi tìm Lệ Vô Ngân.

...

Vân Trân xuống núi cùng Ngụy Thư Tĩnh.

Nhìn bọn họ đi rồi, Miến Đà Loa mới xoay người đóng cửa, vào mật thất.

Vẫn là ám đạo đó, nhưng ở giữa lại xuất hiện một con đường khác, đi theo con đường kia sẽ tới một thạch thất.

Thạch thất đó to bằng gian Vân Trân từng tới, chỉ là phong cách trang trí bên trong lại hoàn toàn khác.

Hiện tại, trên giường đá trong thạch thất có một người đang ngồi.

Người nọ mặc bộ xiêm y màu đen, khoanh hai chân lại.

Mà trên gương mặt góc cạnh đó, vị trí đôi mắt đang đeo một tấm lụa.

“Người đã đi rồi, tới vương đình. Ngươi cứ yên tâm, nàng không hề nghi ngờ.” Miến Đà Loa nói với người ngồi trên giường đá, “Hôm ấy người cầu xin ta dùng mắt của ngươi đổi cho mắt nàng, cùng với thời gian ba năm đổi lấy ánh sáng cho nàng ấy. Hiện giờ, nàng ấy đã nhìn thấy được, cũng đã rời khỏi núi Kỳ La, ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa ở lại núi Kỳ La, thay ta ngăn cản kẻ thù lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.