Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh xuống núi, nói quyết định của mình với Độc Thủ Y Tiên.
Nàng vốn tưởng sư phụ sẽ cùng nàng tới vương đình, không ngờ, Độc Thủ Y Tiên lại từ chối.
“Tuy rằng vi sư là người nhàn rỗi, nhưng ta tiêu diêu tự tại lâu rồi, không muốn ở một chỗ quá lâu.” Độc Thủ Y Tiên vỗ vỗ bầu rượu bên hông, “Tuy rằng rượu ở Tái Bắc không tệ, nhưng vi sư vẫn thích rượu ngon ở Vân Hán hơn. Cho nên chuyến đi tới vương đình lần này, vi sư sẽ không đi cùng.”
Nói xong, ông lại bổ sung mấy câu, “Thật ra y thuật của con sớm đã vượt qua ta, chẳng qua không nhiều kinh nghiệm. Lần này bệnh của Sư Thứu Vương, con hoàn toàn có thể tự mình đi xem. Có thể trị thì trị, không trị được thì cũng đừng quá cưỡng cầu. Vạn vật trên thế gian này đều có mệnh số, có đôi khi dù miễn cưỡng cũng không vãn hồi được gì.”
Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên leo lên xe ngựa, cầm roi đánh xuống. Con ngựa chịu đau, chở xe ngựa chạy về nơi xa.
Vân Trân đứng tại chỗ nhìn xe ngựa xa dần, khó nói rõ cảm xúc bây giờ.
Ba tháng trước, ba người bọn họ cùng tới núi Kỳ Sơn.
Không ngờ cuối cùng lại đường ai nấy đi.
Không thấy Lệ Vô Ngân đâu.
Sư phụ cũng đi rồi.
Hiện tại chỉ còn một mình nàng.
Trong lòng khó tránh sẽ cảm khái.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đứng cạnh lên tiếng.
“Vâng.” Vân trân gật đầu, sau đó lên xe ngựa Miến Đà Loa chuẩn bị cho họ.
...
Khoảng bảy tám ngày sau, bọn họ tới vương đình.
Trên đường, Ngụy Thư Tĩnh nói cho Vân Trân nghe tình hình của Độc Cô Khiếu Lang.
Vân Trân nghe xong, mơ hồ đoán được bệnh của Độc Cô Khiếu Lang sợ rằng không dễ trị như vậy.
Có điều, chờ nàng tận mắt gặp Độc Cô Khiếu Lang, mới phát hiện bệnh tình của Độc Cô Khiếu Lang còn khó trị hơn tưởng tượng.
Sức khỏe ông ấy đã suy nhược nghiêm trọng, bệnh tình nguy kịch.
Hiện tại còn chút hơi tàn, sống trên nhân thế có lẽ là nhờ Kỳ Lân Huyết, hơn nữa ông ấy không cam lòng, vẫn còn tâm nguyện chưa xong nên gắng gượng.
“Ra ngoài rồi nói.” Ngụy Thư Tĩnh thấy nàng im lặng, duỗi tay ra hiệu.
Vân Trân gật đầu, theo Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi tẩm cung của Độc Cô Khiếu Lang.
Ngụy Thư Tĩnh dẫn nàng tới một viện, giữa viện có đình hóng gió. Bọn họ đi vào, ngồi xuống.
Đoạn đường tới đây, nhìn kiến trúc xung quanh, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của nàng, sau khi ngồi xuống, Ngụy Thư Tĩnh giải thích: “Phụ vương ta rất thích văn hóa Vân Hán Quốc, cho nên xây dựng hành cung theo kiến trúc của Vân Hán Quốc, chẳng qua ở những nơi đặc biệt để đồ của bộ lạc Sư Thứu.”
Khi nói chuyện, hạ nhân mang trái cây và điểm tâm tới.
“Trân Nhi, phụ vương ta còn thọ mệnh bao lâu?” Chờ hạ nhân lui xuống, Ngụy Thư Tĩnh không loanh quanh với nàng, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nếu bớt vất vả, an tâm điều dưỡng, có lẽ còn sống được nửa năm.” Vân Trân trả lời.
Nhưng nửa năm này nhất định là bệnh tật quấn thân, cơ thể và tinh thần đều bị tra tấn.
“Bớt vất vả?” Ngụy Thư Tĩnh cười khổ, lắc đầu, “E rằng không được.”
Nếu phụ vương y sớm có thể buông tay một số chuyện, có lẽ đã không bệnh nặng như vậy.
Trước mắt, trong bộ lạc có không ít kẻ không phục y, đường huynh của y Độc Cô Hạo Lan cũng như hổ rình mồi, thậm chí còn có họa ngoại xâm của mười bảy bộ lạc khác...
Những điều này sao có thể khiến ông an tâm tĩnh dưỡng?