“Nàng, không nhớ ta sao?” Triệu Húc run rẩy hỏi.
Vân Trân nhíu mày.
Đột nhiên, sắc mặt nàng cứng đờ, sau đó ngã xuống.
“Trân Nhi!” Triệu Húc vội chạy tới đỡ lấy nàng.
Vân Trân hôn mê bất tỉnh trong lòng hắn.
...
Lần nữa tỉnh lại, Vân Trân nghe sau bình phong có người nói chuyện.
“Đại phu vất vả rồi.”
“Cáo từ.”
Có bóng người ra ngoài.
Sau đó, Triệu Húc từ sau bình phong tới đây.
Thấy Vân Trân đã tỉnh, hắn vội chạy tới. Nhưng khi sắp đến trước giường, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt có vài phần do dự cùng bất an.
“Điện hạ.” Vân Trân chống tay ngồi dậy.
Triệu Húc chờ mong nhìn nàng: “Nàng, nhớ ra rồi sao?”
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
Tuy trong đầu có hơi hỗn loạn, nhưng đa số việc đều vẫn còn nhớ.
“Trân Nhi!” Triệu Húc đi tới, duỗi tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt, “Thật tốt quá, thật tốt quá...”
Nàng không biết thời điểm từ đôi mắt nàng nhìn thấy cảm giác xa lạ, trong lòng ta hoảng sợ thế nào đâu. Khoảnh khắc đó, ta như mất đi thứ rất quý giá, ngay cả sinh mệnh cũng mất đi một phần.
Hiện tại, Triệu Húc vô cùng kích động.
Nhưng hắn lại không biết người hắn đang ôm lúc này lại không hề kích động hay vui sướng như hắn.
...
Triệu Húc không dám đưa Vân Trân vào cung.
Hai ngày nay, Vân Trân đều ở phủ đệ của hắn.
Triệu Húc rất bận.
Nhưng dù bận, hắn đều sẽ dành thời gian tới thăm nàng. Truyện Ngôn Tình
Hưng phấn ban đầu bớt đi, Triệu Húc dần thấy bất an nghi ngờ.
Đôi khi, nhìn Vân Trân ngồi cạnh, hắn sẽ có một cảm giác rất kỳ lạ, đặc biệt là thời điểm Vân Trân nhìn hắn, từ trong ánh mắt quen thuộc hắn nhìn ra chút sự xa lạ.
Vân Trân có chỗ nào đó đã thay đổi.
Nhưng hắn lại không dám chắc.
Có lẽ, do gặp lại nhau không dễ.
Vượt qua đại nạn không chết, hắn càng quý trọng thời gian họ ở bên nhau.
Bởi vậy, dù lo lắng, hắn cũng sẽ nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
...
Vân Trân ở phủ đệ của Triệu Húc mấy ngày.
Mãi đến khi Dịch Đình Lệnh đến mới kết thúc cuộc sống như vậy.
“Điện hạ, xin đừng khó xử hạ quan.” Dịch Đình Lệnh đứng ở cửa cười nói với Triệu Húc, “Hạ quan vô tình mạo phạm. Chỉ là nghe nói cung nữ Thịnh Vân Trân hiện giờ đang ở trong phủ của điện hạ. Nàng ấy là cung nữ, tên đăng ký trong danh sách. Hạ quan thân là Dịch Đình Lệnh, có trách nhiệm đưa cung nữ Thịnh Vân Trân về cung. Nếu như mặc kệ để nàng ấy ở bên ngoài, cũng chỉ có thể xử lý theo tội bỏ trốn.”
Triệu Húc nghe xong, nhíu mày, quay đầu nhìn Vân Trân đứng cạnh, nói với Dịch Đình Lệnh: “Ta nhớ nàng vốn dĩ là cung nữ của Vĩnh Hạng. Năm trước, ôn dịch tràn lan khắp kinh thành, phụ hoàng thiết lập trại bệnh dịch ở Lạc Khê biệt viện, đồng thời hạ lệnh chọn ra hai mươi cung nữ phạm tội ở Vĩnh Hạng tới đó. Phụ hoàng từng hứa đợi tình hình bệnh dịch qua, cung nữ còn sống đều có thể rời khỏi Vĩnh Hạng. Có phải có chuyện như vậy không?”
“Đúng vậy, điện hạ nói không sai. Lúc ấy, thời điểm công công bên cạnh bệ hạ tới truyền chỉ, hạ quan cũng có mặt.”