Hôm nay, Triệu Húc cải trang, dẫn theo Nguyên Bảo và mấy thân tín tới rừng cây ở ngoại ô.
Bọn họ tìm được một chiếc xe ngựa trong rừng.
Thời điểm Triệu Húc mở xe ngựa ra, phát hiện Vân Trân nằm bên trong.
...
Lần nữa tỉnh lại, Vân Trân thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ.
Nàng mê mang ngồi dậy, mặc y phục và giày, xuống giường. Vừa tới cạnh cửa, chuẩn bị mở ra, nàng thiếu chút đụng nha hoàn mang nước vào.
“Vân Trân cô nương, người tỉnh rồi?” Nha hoàn kinh hỉ, “Nô tỳ lập tức phái người đi báo với điện hạ.”
Nói rồi, nàng ấy buông chậu nước xuống, hưng phấn chạy đi.
Vân Trân xoa đầu, trong ánh mắt đen nhánh hiện lên mấy phần ngây thơ và nghi hoặc.
Nàng nhíu mày, khom người nhặt chậu nước nha hoàn để lại, xoay người thong thả đặt lên giá.
...
Tìm được Vân Trân, Triệu Húc không trực tiếp đưa nàng hồi cung, mà đưa nàng tới phủ đệ trong kinh thành của hắn.
Hắn mới đưa Vân Trân về, liền có cung nhân vội vàng tới báo, nói bệ hạ triệu kiến.
Vì thế, Triệu Húc dặn dò vài câu rồi gấp gáp rời đi. . Xin hãy đọc truyện tại # Т R U М T R U Y E N . м E #
Sau khi hắn ra khỏi Ngự Thư Phòng của hoàng đế, Nguyên Bảo tới báo, nói Vân Trân đã tỉnh lại.
Khi ấy trời đã tối, Triệu Húc vẫn thay thường phục xuất cung.
“Điện hạ lại xuất cung?” Ở Càn Nguyên Cung, Liễu Trản Anh nhận được tin tức, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, “Vậy Nguyên Bảo công công bên cạnh điện hạ thì sao?”
“Hồi hoàng tử phi nương nương, Nguyên Bảo công công cũng theo điện hạ ra ngoài.” Cung nữ đáp.
Nghe đến đây, Liễu Trản Anh nhíu mày, buông kim chỉ trong tay xuống: “Gọi Quả Nhi trong cung điện hạ tới gặp ta.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Cung nữ hành lễ lui xuống.
...
Bên này, Triệu Húc vội vã tới phủ đệ của mình.
Vừa vào, liền thấy Vân Trân đứng trong hoa viên.
Tối qua tuyết rơi, mọi thứ đều bị một màu tuyết trắng bao phủ, thân ảnh màu đỏ kia lập tức thu hút hắn.
Vân Trân vừa định xoay người, một cánh tay ôn hòa hiền hậu từ phía sau vòng tới ôm nàng vào lòng. Cái ôm rất chặt, giống như muốn khảm nàng vào cơ thể hắn.
“Trân Nhi, Trân Nhi... Tốt quá... Nàng không sao, rốt cuộc cũng quay về.” Triệu Húc ôm chầm lấy Vân Trân, vùi đầu vào tóc nàng, hít một hơi thật sâu, hương thơm nhàn nhạt quen thuộc chui vào mũi hắn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi hắn! Không bao giờ để nàng gặp nguy hiểm!
“Trân Nhi, Trân Nhi, Trân Nhi...” Hắn mê muội gọi tên nàng.
Mãi đến khi Vân Trân lên tiếng.
“Ngài, có thể buông ta ra không?” Vân Trân hoảng loạn hỏi.
“Cái gì?” Triệu Húc không kịp hoàn hồn, “Trân Nhi, nàng sao vậy?”
Tuy hỏi thế, nhưng hắn vẫn nghe lời, buông nàng ra.
Lúc này, hắn mới phát hiện Vân Trân có chỗ không đúng lắm.
Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn một người xa lạ.
“Ngài là ai?” Vừa được tự do, Vân Trân liền lùi hai bước, duy trì khoảng cách với hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo nghi hoặc cùng đề phòng.
“Trân Nhi?” Triệu Húc vươn tay, kìm nén đau đớn cùng ngạc nhiên trong lòng.