Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1335: Chương 1335: Dừng trong tay




Vân Trân ngồi trong xe ngựa nghe Triệu Húc và Liễu Minh Nhẫn nói chuyện bên ngoài.

Đúng vậy, cho dù nghi ngờ, cho dù “bắt cả người lẫn tang vật”, Triệu Húc vẫn che chở nàng.

Chỉ là phía sau sự che chở này, những điều còn giấu giếm và do dự vẫn khiến nàng khó mà chấp nhận.

Nàng nói rồi, nàng không trách Triệu Húc.

Triệu Húc che giấu nàng một số việc, tín nhiệm trong lòng thoáng dao động, nhưng giống vậy, chẳng lẽ nàng không có chuyện giấu Triệu Húc sao?

Chuyện nàng giấu giếm còn rất nhiều.

Nếu ngay từ đầu nàng nói với Triệu Húc chuyện nàng bị Lưu Vân Bạch “khống chế”, có lẽ Bát gia đã không có cơ hội giá họa cùng ly gián quan hệ giữa nàng và Triệu Húc.

Đương nhiên, đó chỉ là nếu như.

Nếu cho nàng lựa chọn thêm lần nữa, nàng tất nhiên cũng sẽ chọn như vậy.

Do đó, nàng không trách Triệu Húc.

Về lý tính, sẽ không trách cứ, nhưng về tình cảm vẫn khó mà chấp nhận.

Vân Trân nghe Triệu Húc và Liễu Minh Nhẫn ở ngoài bàn chuyện giam giữ nàng ở đâu.

Ý của Liễu Minh Nhẫn, nàng là nghi phạm, đương nhiên giam giữ ở ngục giam của thành Hỏa Diễm.

Mà Triệu Húc khăng khăng không đồng ý.

Cuối cùng, kết quả thương nghị của hai bên là Vân Trân “dọn vào”' tướng quân phủ.

Hai chữ “dọn vào” này không giống trực tiếp vào ngục giam, nhưng cũng xem như cầm tù, chẳng qua ngục giam biến thành tướng quân phủ mà thôi.

Cứ thế, Vân Trân dọn vào tướng quân phủ.

Vân Trân không ngờ bản thân sẽ quay lại tướng quân phủ nhanh như vậy.

Lần trước, nàng là nghi phạm.

Lần này, nàng cũng là nghi phạm.

Chỉ là đãi ngộ của hai lần “nghi phạm” lại khác nhau.

Thời điểm Triệu Húc dẫn Vân Trân tới trong viện, vô tình đụng Liễu phu nhân cùng hạ nhân tới.

“Thần phụ gặp qua Túc Vương.” Liễu phu nhân hành lễ với Triệu Húc.

“Liễu phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên.” Triệu Húc duỗi tay.

Liễu phu nhân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, sau đó nhìn Vân Trân.

“Vương gia, hầu gia ở phòng nghị sự có chuyện quan trọng muốn bàn với vương gia, xin vương gia tức tốc tới.” Liễu phu nhân cất đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt, nói với Triệu Húc.

Triệu Húc nhíu mày, hơi do dự.

Liễu phu nhân liếc nhìn Vân Trân: “Hay là vương gia đang lo cho Vân cô nương? Thần phụ biết viện Vân cô nương tạm ở, có thể đưa nàng ấy đi. Đều là nữ quyến, vương gia cứ việc yên tâm. Thần phụ sẽ bảo người bên dưới chiếu cố Vân cô nương thật tốt.”

Lúc nói chuyện, Liễu phu nhân cố ý nhận mạnh hai chữ “ở tạm“. Quả nhiên hai chữ này dành được hảo cảm của Triệu Húc, thái độ vốn còn do dự cũng nhẹ nhàng đi không ít.

“Vậy làm phiền phu nhân.” Triệu Húc nói.

“Không phiền.” Liễu phu nhân đáp.

Triệu Húc quay đầu nhìn Vân Trân.

Nhưng lúc này Vân Trân lại không nhìn hắn mà nhìn về nơi khác.

Triệu Húc thấy vậy, thầm thở dài trong lòng.

“Vậy bổn vương cáo từ trước.” Triệu Húc gật đầu với Liễu phu nhân, sau đó đi về phía phòng nghị sự.

Chờ Triệu Húc đi rồi, nụ cười trên mặt Liễu phu nhân cũng biến mất.

Bà đi đến trước mặt Vân Trân, lạnh lùng nhìn nàng.

“Vân cô nương, mời đi bên này.” Bà liếc nhìn Vân Trân, sau đó xoay người vào trong.

Ánh mắt Vân Trân trầm xuống.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.