Không bao lâu, Liễu phu nhân dừng lại.
Bọn họ đi vào một tòa viện.
Hạ nhân mở cửa.
Liễu phu nhân nhìn Vân Trân, liền nhấc chân vào phòng.
Vân Trân cũng đi theo.
Cách bố trí bên trong đương nhiên không bằng nơi họ ở tại thành Hỏa Diễm. Có điều, đồ nên có, trong phòng vẫn có. Thoạt nhìn người của tướng quân phủ cũng không cố tình khó xử nàng.
“Các ngươi lui xuống đi. Ta có vài lời muốn nói riêng với Vân cô nương.” Liễu phu nhân nói.
“Vâng.” Bọn hạ nhân lui ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Trân và Liễu phu nhân.
Không có người ngoài ở đây, Liễu phu nhân không hề che giấu hận ý trong mắt.
Bà nhìn nàng, cười lạnh.
“Vân phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Liễu phu nhân nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi còn nhớ lần trước gặp nhau, ta đã nói gì với ngươi không?”
Vân Trân nhìn bà ta.
Dường như không cần Vân Trân trả lời, Liễu phu nhân nói tiếp: “Khi đó ta đã nói Vân phu nhân có thể có ngày hôm nay, tất cả chẳng qua đều nhờ sự sủng ái của Túc Vương. Nếu có một ngày Túc Vương mất hứng thú với ngươi, hoặc là ngươi thất sủng, đến ngày đó, ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng. Dù trước đây ngươi phú quý thế nào, cho dù trước đây ngươi phú quý hay không coi ai ra gì.”
Liễu phu nhân lộ vẻ trào phúng.
Bởi vì trong mắt bà ta, Vân Trân lúc này chỉ là một kẻ thất bại.
Một nữ nhân mất đi sự tín nhiệm của Túc Vương, một nữ nhân bị nghi ngờ... Hiện giờ còn thêm tội danh trên người, dù nàng giãy giụa thế nào, tất cả đều đã mất, không có khả năng xoay người!
Trong mắt bà ta, nàng chỉ là một kẻ sắp chết.
Cho nên, Liễu phu nhân không hề băn khoăn.
Bà ta hận Vân Trân.
Oán Vân Trân.
Thống khổ khi mất đi Liễu Trản Anh.
Đủ loại.
Đều không cần che giấu.
Tại một khắc này, tất cả đều lộ ra.
“Vẫn nhớ.” Dưới đôi mắt nhìn chăm chú của Liễu phu nhân, sắc mặt Vân Trân không hề có thái độ dư thừa, nàng chỉ nhàn nhạt nói, “Nhưng khi đó ta cũng đã trả lời Liễu phu nhân. Sở dĩ ta ở bên cạnh Túc Vương, sở dĩ ta không thẹn với lương tâm, không ỷ vào sự sủng ái của Túc Vương đều là vì ta yêu càng, chỉ đơn giản như thế. Ta yêu chàng, cho nên ở lại bên cạnh chàng.”
“Ha ha ha ha ha...” Liễu phu nhân không nhịn được mà bật cười, “Yêu? Đã là lúc nào rồi ngươi còn nói đến yêu? Ngươi có biết tội ngươi mắc phải nặng thế nào không? Tội danh của ngươi, không chỉ là ban đêm xông vào tướng quân phủ, không chỉ là đánh cắp binh phù, không chỉ là cấu kết với kể xấu...”
“Còn gì nữa?” Vân Trân hỏi.
“Không chỉ” phía sau mới chính là nguyên nhân khiến Triệu Húc dao động.
Nàng muốn biết.
“Ngươi muốn biết?” Liễu phu nhân nhìn nàng, “Nhưng ta sẽ không nói với ngươi.”
Nói tới đây, Liễu phu nhân dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười thần bí.
“Ngươi có biết hầu gia tìm Túc Vương có chuyện quan trọng gì không?” Liễu phu nhân hỏi.
“Chuyện quan trọng gì?” Vân Trân hỏi.
Liễu phu nhân cười lạnh: “Ngay thời điểm Túc Vương và Minh Nhẫn dẫn người tới thành Hỏa Diễm, tới miếu nhỏ kia chờ phục kích, lại có một đám người ngụy trang muốn rời khỏi thành Hỏa Diễm. Bọn họ thành công rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị Sơn Hà phát hiện, ngăn cản. Ngươi có biết Sơn Hà phát hiện thứ gì trong tay họ không?”