Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 155: Chương 155: Đuổi tới kịp thời




Sau núi, Cổ Tát Hổ dẫn theo người đuổi theo, ép nhóm người Tô trắc phi tới vực thẳm.

“Ha ha ha...” Cổ Tát Hổ bước ra nhìn huynh đệ bị mình đẩy vào đường cùng, trên mặt lộ vẻ đắc ý nắm chắc phần thắng cùng càn rõ, “Ngươi xem, giãy giụa lâu như vậy, còn không phải vẫn là bại tướng dưới tay ta sao! Tạp chủng, trước sau vẫn là tạp chủng! Dù giãy giụa thế nào cũng là tạp chủng! Ngươi có mẫu thân đê tiện, hiện tại còn muốn xoay người nhờ đến dân Vân Hán này? Ha ha ha... Đúng là nằm mơ!”

“Ngươi...” Cốt Hùng nổi giận đùng đùng, cầm đao muốn xông lên. Nhưng gã vừa dùng sức, vết thương ở bụng liền khiến gã đau tới run rẩy.

Cổ Tát Cưu đỡ gã, giao gã cho người phía sau, nhìn chằm chằm Cổ Tát Hổ ở đối diện: “Vậy sao? Nhưng kẻ là tạp chủng này cũng từng dẫm ngươi dưới chân, khiến ngươi dám giận nhưng không dám nói!”

“Cổ Tát Cưu!”

Cổ Tát Cưu giận dữ: “Ngươi không cần cậy mạnh! Hiện tại ngươi đã bị ta ép đến hết đường để đi, ngươi có cái gì để càn rõ? Ta phải bắt ngươi phủ phục trước mặt ta!” Nói rồi, gã vung tay, “Người đâu, bắt chúng lại cho ta! Người bắt sống Cổ Tát Cưu, thưởng ba trăm lượng vàng, mười nữ nô!”

Dứt lời, người của Cổ Tát hổ lập tức trở nên kích động.

“Lên! Bắt sống Cổ Tát Cưu!”

“Bắt lấy Cổ Tát Cưu!”

“Bắt lấy gã!”

Người bị phần thưởng dụ hoặc trực tiếp xông lên.

“Nương nương Vân Hán Quốc, các người trốn xa một chút! Đây là ân oán của tộc Cổ Tát chúng ta, để ta đứng ra chấm dứt.” Dứt lời, Cổ Tát Cưu cầm đao lên, chuẩn bị nghênh chiến.

Tô trắc phi bình tĩnh đứng tại chỗ, mắt nhìn phía sau đám người Cổ Tát, nói: “Vậy thì chưa chắc!”

Tô trắc phi vừa nói xong, trong không khí liền truyền tới tiếng “Vèo vèo”, người Cổ Tát tiến lên phía trước trong nháy mắt đã bị mưa tên hạ gục.

“Ai?” . Truyện mới cập nhật

Đột nhiên chịu tập kích, Cổ Tát Hổ chấn động, quay đầu nhìn.

Một đội nhân mã đang phóng về phía bọn họ. Dẫn đầu là hai thiếu niên, một khí thế oai hùng, một khí vũ hiên ngang, giống như chiến thần, giống như thần tiên, đạp bóng đêm mà tới, khiến người ta phải hoảng sợ. Giờ phút này, bọn họ tay cầm cung, mũi tên chuẩn xác ngắm ngay trán Cổ Tát Hổ.

Vèo!

Mũi tên nhọn xuyên qua bóng tối phóng tới.

Cổ Tát Hổ kinh hãi, không kịp chạy đi, trực tiếp kéo thuộc hạ bên cạnh chắn phía trước.

Phốc phốc!

Trán tên thuộc hạ lập tức bị cắm hai mũi tên.

“Mau tới bảo vệ ta! Mau tới bảo vệ ta!” Cổ Tát Hổ luống cuống.

Mà người của Thanh Lương sơn trang lập tức phấn chấn hoan hô.

“Là thiếu gia! Thiếu gia tới!”

“Ngụy thiếu hiệp tới!”

“Chúng ta được cứu rồi!”

“Rốt cuộc cũng được cứu rồi!”

Mọi người ôm nhau, vui tới bật khóc.

...

Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh dẫn người tới bao vây đám người Cổ Tát. Triệu Húc nhân cơ hội chạy tới trước mặt Tô trắc phi, quỳ gối: “Nhi tử tới trễ, khiến mẫu phi sợ hãi!”

Tô trắc phi gật đầu, ánh mắt để lộ sự vừa lòng khó có được: “Không muộn! Con tới vừa lúc!”

“Trân Nhi đâu?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của Ngụy Thư Tĩnh.

Triệu Húc cứng đờ, quay đầu, chỉ thấy Ngụy Thư Tĩnh lôi kéo nha hoàn Quả Nhi dò hỏi. Hắn quét mắt nhìn đám người một vòng, quả thật không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cung mày không khỏi nhíu chặt.

“Trân Nhi, Trân Nhi... Hu hu...” Quả Nhi khụt khịt, “Trân Nhi còn ở sơn trang. Nàng ấy vì để mọi người bỏ chạy, một mình ở lại dẫn dụ đám người Cổ Tát kia...”

Lúc này, không biết ai hét lên một tiếng.

Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh quay đầu, chỉ thấy sơn trang bốc cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.