Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 156: Chương 156: Quả thật vẫn không muốn chết




Không cần nghĩ ngợi, Ngụy Thư Tĩnh trực tiếp xoay người lên ngựa, chạy về sơn trang.

Triệu Húc cũng muốn đi, nhưng mới đi được hai bước, liền nghe Tô trắc phi ở phía sau gọi mình.

Triệu Húc dưng lại, đối diện với cặp mắt sắc bén sâu thẳm kia.

“Con muốn làm gì?” Tô trắc phi lạnh giọng.

Triệu Húc chấn động, lúc này mới nhớ ra hắn và Vân Trân đã chia rõ giới hạn.

“Chuyện ở sơn trang đã có A Tĩnh, con ở lại đây.” Tô trắc phi nói.

Triệu Húc nắm chặt cung tiễn trong tay.

Rất nhanh, hắn đưa cung tiễn cho người bên cạnh, sau đó rút bội kiếm bên hông, nhảy vào cuộc chiến. Mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều hết sức tàn nhẫn, người Cổ Tát xung quanh theo bản năng tránh đi.

“Nói thật, ta cho rằng ta rất hiểu người Vân Hán các ngươi.” Đúng lúc này, Cổ Tát Cưu nói với Tô trắc phi, “Nhưng tới bây giờ ta mới phát hiện, chỉ sợ cả đời này ta cũng không thể hiểu nỗi các ngươi.”

Dứt lời, gã không nhìn Tô trắc phi, mà dời ánh mắt tới giữa sườn núi, cái nơi đang bốc cháy.

Vật nhỏ, nàng nhất định phải sống sót!

...

Ngụy Thư Tĩnh ra roi thúc ngựa chạy về sơn trang.

Gió đêm thét gào thổi qua mạnh, Ngụy Thư Tĩnh lại càng phóng ngựa nhanh hơn.

Trân Nhi, muội nhất định phải chờ ta!

Mà lúc này, ở Thanh Lương sơn trang, lửa lớn đã thiêu rụi cách vách mật đạo.

Vân Trân đổ đầy mồ hôi ngồi dưới đất, dựa vào cánh cửa thông ra bên ngoài, thở hổn hển.

Khi nãy nàng đã dùng mọi cách, vẫn không thể phá cửa được.

Hiện tại, nàng từ bỏ.

Dưỡng khí bên trong ngày càng ít.

Nàng bắt đầu khó thở, hai tai nổ vang. Nàng biết, bản thân sợ rằng không kiên trì nổi nữa, không đợi lửa lớn nướng chín nàng, nàng đã chết ngạt.

Nhưng giờ khắc này, nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ đợi. Hoặc là chờ có người trở về, phá cửa từ bên ngoài, nhưng cơ hội này quá xa vời. Nếu Tô trắc phi thành công chạy thoát, bọn họ không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà trở về. Hoặc là, cái gì cũng không làm, cứ ở đây chờ chết.

Đương nhiên, cũng có thể tự chấm dứt trước.

Từ lúc tới nơi này, đã rất nhiều lần nàng vượt qua cái chết.

Thời điểm mới tới, thiếu chút bị “thổ phỉ” chém chết trên đường núi; sau đó ở trong rừng gặp Cổ Tát Cưu, thiếu chút chết dưới mũi tiên của gã; sau đến chuyện Xuân Miêu hạ độc, nàng thiếu chút chết trong một ý niệm của Tô trắc phi; còn cả Châu Nhi, nàng thiếu chút chết dưới vực thẳm, cùng đủ loại sau này.

Thậm chí trước đó không lâu, nàng mới thoát được một lần hỏa hoạn.

Nàng vốn cho rằng lần nữa đối diện với cái chết, nàng sẽ trở nên bình tĩnh, thong dong hơn một chút. Kết quả phát hiện, nàng không làm được!

Bởi vì cho dù bị người ta giết hay rơi xuống vực mà chết, đều hơn cái chết thống khổ do ngạt thở mang lại. Đầu như muốn vỡ tung, đau đến hai mắt muốn lồi ra, gân xanh nổi đầy tay.

Lạch cạch.

Ngay thời điểm nàng mất đi ý thức, phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân. Ban đầu, nàng còn cho rằng đó là ảo giác, nhưng theo đó, nàng nghe có người nói chuyện.

Vân Trân mở lớn hai mắt.

“Cứu, cứu mạng...”

Nàng bắt đầu dùng sức đập cửa.

Bởi vì nàng phát hiện, cho dù có phải ảo giác hay không, tại một khắc này, nàng vẫn không muốn chết.

Đúng vậy, nàng chưa muốn chết!

Loảng xoảng.

Ngay khi ý thức đã tan rã, cánh cửa trước mặt cuối cùng cũng được người ở bên ngoài mở ra, một đôi giày màu trắng xuất hiện ngay trước mắt nàng.

“A? Còn sống!”

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ.

Vân Trân cố gắng mở mắt, nhưng vẫn không kịp nhìn rõ ràng, đã hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.