Lưu Vân Bạch đứng cạnh nàng, cũng ngẩng đầu ngửi một chút.
“Đi thôi.”
Nói xong, Lưu Vân Bạch lại đỡ Vân Trân vào bên trong.
Vân Trân có thể cảm nhận được mình bị Lưu Vân Bạch đưa tới một tòa viện.
Trong viện rất an tĩnh, hơi lạnh băng, lại hơi ẩm ướt.
Mùi hoa quế trong không khí ngày càng nồng.
Vân Trân chắc chắn trong viện Lưu Vân Bạch đưa nàng tới có trồng hoa quế.
“Tới rồi.”
Lúc này, giọng của Lưu Vân Bạch vang lên sau tai.
Hắn vừa dứt lời, miếng vải đen che mắt liền được tháo xuống.
Khoảnh khắc đó, hoa quế đầy viện đập vào mắt Vân Trân.
Không biết có phải tối qua trời đổ mưa hay không, hương hoa quế lúc này phá lệ ngọt ngào.
...
Đúng như phỏng đoán của Vân Trân, đây là một tòa viện an tĩnh.
Ngoại trừ nàng và người Lưu Vân Bạch dẫn theo, nơi này không còn ai khác. Tuy rằng cả tòa viện sạch sẽ ngăn nắp, nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi này ngày thường không có ai ở.
Mát mát lạnh lạnh.
Dưới hương quế ngọt ngào đầy viện là bi thương cùng tịch mịch không thể che giấu.
“Nơi này...”
“Để họ dẫn ngươi đi chuẩn bị.” Vân Trân vừa lên tiếng, Lưu Vân Bạch liền ngắt lời nàng.
Nói xong, không đợi Vân Trân hỏi lại, Lưu Vân Bạch đã xoay người rẽ vào con đường mòn bên cạnh.
“Ta...” Vân Trân nhìn theo tấm lưng hắn.
“Cô nương, mời đi bên này.” Nha hoàn đứng sau nàng nói.
Vân Trân nhìn nàng ấy, lại nhìn Lưu Vân Bạch đã đi xa, nhíu mày, theo nha hoàn kia đi con đường khác.
Rất nhanh, nha hoàn dẫn nàng dừng trước một căn phòng.
Nha hoàn khom người mở cửa: “Cô nương, mời.”
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là bức tranh vẽ một nữ tử.
Vân Trân đứng trước bức họa kia.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy nữ tử trong tranh rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.
“Cô nương, mời đi bên này.” Ngay lúc nàng đang thất thần, giọng của nha hoàn lần nữa vang lên.
Vân Trân quay đầu lại, phát hiện có mấy nữ tử bưng khay từ bên ngoài đi vào. Trên khay có váy, có lược, trâm cài đầu, son phấn, mấy thứ linh tinh.
Nha hoàn thấy nàng nhìn, liền chắp tay trước bụng, hành lễ một cái, tiếp tục: “Cô nương, mời sang bên này tắm gội thay y phục.”
“Tại sao phải tắm gội thay y phục?” Vân Trân nhíu mày.
Nha hoàn duy trì tư thế khom người, không đáp.
Nữ tử bưng đồ cũng không trả lời, chỉ làm ra dáng vẻ cung kính.
Vân Trân thấy vậy, cung mày nhíu lại càng sâu.
Tuy nhiên nàng vẫn đoán được, đây hẳn là ý của Lưu Vân Bạch. Lưu Vân Bạch đã ra lệnh, những người này sẽ không dám tùy tiện trả lời nàng.
Nghĩ thế, Vân Trân thả lỏng.
Nàng thật muốn nhìn xem trong hồ lô của Lưu Vân Bạch rốt cuộc đang bán thứ gì!
Giả thần giả quỷ!
...
Vân Trân vào trong.
Bên trong có một bể tắm xây bằng bạch ngọc.
Vân Trân vừa đi qua, liền có người tiến lên muốn cởi áo giúp nàng.
“Tự ta làm là được, các ngươi ra ngoài đi.”
Cung nữ đi lên nghe nàng nói, không tiếp tục chạm vào nàng, nhưng cũng không có ý định ra ngoài.
“Cô nương, xin đừng khó xử chúng nô tỳ.” Nha hoàn dẫn đường cung kính nói.
Vân Trân theo bản năng nhíu mày.
Bọn họ cứ giằng co như vậy.