Nói xong câu cuối cùng, tuy trên mặt vẫn duy trì ý cười, nhưng giọng Lưu Vân Bạch lại lạnh xuống.
Vân Trân cúi đầu uống trà.
“Hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?” Vân Trân ngẩng đầu, hỏi.
Lưu Vân Bạch nhìn nàng, trong đôi mắt liễm diễm đào hoa xẹt qua một tia cảm xúc cổ quái. Có điều cảm xúc kia lướt qua quá nhanh, Vân Trân còn chưa kịp nhìn rõ, nó đã biến mất.
“Đương nhiên là thực hiện lời hứa ngày đó.” Lưu Vân Bạch chậm rãi nói.
Vân Trân không khỏi cảm thấy bất an.
“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bảo ngươi làm chuyện trái với ngươi tắc của ngươi. Ta chỉ hi vọng hôm nay ngươi có thể cùng ta tới một nơi. Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, ta chỉ muốn có người ở cùng.”
Nói xong câu đó, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lưu Vân Bạch hiện lên chút đau thương nhàn nhạt.
Vân Trân nhìn đến sửng sốt.
Trước mặt người ngoài, Lưu Vân Bạch hoặc là tươi cười, hoặc là khiến người ta có cảm giác yêu nghiệt bám vào. Vân Trân đã vài lần chứng kiến dáng vẻ hắn mất khống chế.
Nhưng dù hắn tính kế người ta hay phát cuồng mất khống chế, trong trí nhớ của Vân Trân, Lưu Vân Bạch chưa từng như hôm nay.
Rõ ràng chỉ là bi thương nhàn nhạt như chuồn chuồn lướt lướt, không thể tạo gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng. Những gào khóc đó, những tê tâm liệt phế đó thoạt nhìn càng dễ khiến người ta cảm nhiễm, bi thương.
Nhưng hiện tại, dù gào khóc hay điên loạn dường như đều không bằng ánh mắt đau thương của Lưu Vân Bạch lúc này.
Cho nên, Vân Trân nhìn đến sửng sốt.
Có điều rất nhanh, nàng liền tỉnh táo lại.
Lưu Vân Bạch có tiền sử chồng chất, khiến nàng không dám tùy tiện tin vào.
Ai biết bi thương hắn vừa lộ ra có phải cố ý lẫn lộn, mê hoặc nàng không?
Nghĩ đến đây, Vân Trân càng cảnh giác.
...
Phản ứng của Vân Trân Lưu Vân Bạch thấy rất rõ.
Trong mắt hắn lóe qua một tia tự giễu.
Sau đó, Lưu Vân Bạch bảo nàng đi theo tới một nơi.
Vừa bước ra ngạch cửa, Vân Trân liền bị bịt kín hai mắt, kế tiếp, nàng được người ta đưa lên một chiếc xe ngựa.
Sau khi đi lên, nàng có thể cảm giác được Lưu Vân Bạch cũng theo lên, ngồi xuống cạnh nàng.
Rất nhanh, xe ngựa lăn bánh.
Vân Trân lặng lẽ nghe âm thanh ngoài xe ngựa truyền tới.
Đi qua chợ, có người bán rong hét to, bán rán giò cháo quẩy, hồ lô ngào đường, còn có làm tượng đất, rộn ràng nhốn nháo. Sau khi đi qua chợ, lại nghe có tiếng rèn sắt, âm thanh vang dội. Sau khi tiếng rèn đúc kết thúc, lại nghe có hai phụ nhân cãi nhau, hình như là vì hài tử trong nhà xảy ra mâu thuẫn...
“Ngươi không cần nhớ.”
Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch lên tiếng cắt ngang Vân Trân.
Vân Trân quay đầu nhìn về hướng âm thanh.
“Nơi ta muốn đưa ngươi tới, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Vân Trân nhíu mày, không nói gì cả.
...
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại.
Lưu Vân Bạch đỡ Vân Trân xuống xe ngựa.
Xuống xe, Vân Trân liền ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng.