Tử Thị sửng sốt, lắc đầu. Sau đó, nàng ấy nhìn Vân Trân như muốn dò hỏi.
“Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nói xong, Vân Trân cáo từ.
Phiến Nhu thì sao?
Nếu nàng không nhớ lầm, La Chước và Phiến Nhu cùng tới cung điện của Ngũ hoàng tử. La Chước được Ngũ hoàng tử nhìn trúng, còn Phiến Nhu tới cung của Ngũ hoàng tử là đi theo bên cạnh hoàng tử phi Vương Tân Vũ.
Như vậy ngày đó La Chước xảy ra chuyện, Phiến Nhu ở đâu?
Trong cả chuyện này, Phiến Nhu sắm vai gì?
...
Vân Trân trở về Hoa Thanh Cung.
Chuyện của Triệu Kỳ và Vương Tân Vũ đã náo loạn một khoảng thời gian.
Nghe nói sau khi từ chỗ Vương Hoàng Hậu trở về, Vương Tân Vũ an phận mấy ngày. Nhưng không biết thế nào, La Chước lại chọc giận Vương Tân Vũ, Vương Tân Vũ muốn đuổi La Chước ra khỏi hoàng cung.
Triệu Kỳ nhận được tin chạy tới, quát lớn với Vương Tân Vũ.
Vương Tân Vũ nào chịu nổi ủy khuất này?
Nàng ta trực tiếp tát Triệu Kỳ một cái.
Một cái tát này giáng xuống, ngay cả Vương Hoàng Hậu cũng không bảo vệ Vương Tân Vũ được.
Lần này, bà ta không bênh vực người của mình, lập tức sai người đưa Vương Tân Vũ tới Thanh Phong Quan ngoài thành, để nàng ta ở đó tĩnh tu, tỉnh táo lại!
Khi nào biết lỗi, khi đó mới có thể trở về!
...
Sau khi Vương Tân Vũ bị tiễn đi, Triệu Kỳ cho La Chước danh phận.
La Chước trở thành thiếp thất của Triệu Kỳ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã sang thu.
Thời tiết lạnh dần.
Việc ở Ngự Trà Phòng cũng ít.
Vân Trân cũng nhàn rỗi.
Nhưng kiểu nhàn rỗi này khiến nàng hơi mơ màng.
Mấy ngày trước, nàng ở bên ngoài Ngự Thư Phòng trông thấy Triệu Húc, Triệu Húc thoạt nhìn rất tốt.
Có điều, giữa hai người không tìm được cơ hội nói chuyện.
Sau đó, nàng nghe nói Triệu Húc bị hoàng đế phái ra ngoài làm việc.
Một chuyến này đã hơn nửa tháng, không biết khi nào mới trở về?
Ngay lúc này, Nha Sát tới tìm, nói chủ nhân muốn gặp nàng.
Lần trước muốn gặp nàng, Lưu Vân Bạch lập bẫy, cuối cùng kéo Triệu Húc vào phân tranh Tào gia.
Hiện tại, Lưu Vân Bạch lại muốn gặp nàng, Vân Trân theo phản xạ không muốn đi.
Có điều nàng cũng biết, gặp mặt Lưu Vân Bạch lần này, nàng không thể không đi.
Bởi vì trong chuyện Tào gia, nàng còn nợ Lưu Vân Bạch một ân tình.
Lưu Vân Bạch muốn gặp nàng, có lẽ muốn đòi nàng trả ân tình kia.
...
Vân Trân xin Phúc Hỉ công công cho nghỉ, liền xuất cung.
Địa điểm gặp mặt lần này đổi thành phủ đệ của Lưu Vân Bạch.
“Cô nương chờ một lát, điện hạ sắp tới rồi.”
Sau khi Vân Trân ngồi xuống, có người bưng trà tới, nói với nàng.
“Đa tạ.” Vân Trân gật đầu.
Người nọ đặt ly trà xuống, liền lui ra ngoài.
Vân Trân ngồi bên trong đợi nửa khắc, Lưu Vân Bạch xuất hiện.
“Người vừa rồi là ai?” Vân Trân hỏi.
Lưu Vân Bạch nhướng mày.
Vân Trân nhìn hắn.
Lưu Vân Bạch cười cười: “Ngươi thật sự không nhìn lầm, tên đó là tiểu nhi tử của nhũ mẫu Tào gia - Văn Thanh.” Lưu Vân Bạch nói xong, thấy Vân Trân còn nhìn mình, hơi sửng sốt, sau đó bật cười, “Ngươi cho rằng ta ép buộc gã sao? Nè, ngươi có phải quá coi thường mị lực của ta không? Dù nói thế nào ta đây cũng là hoàng tử. Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn làm việc cho ta không? À, ta quên mất, ngươi là người dám cự tuyệt ta, cũng là người đầu tiên luôn cự tuyệt ta!”