Sau khi lấy lại túi tiền, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này không được đụng vào đồ của ta. Nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản là ngân châm như vậy.”
“Ta biết, ta biết... Ta sau này không dám nữa...” Nha hoàn thân thể cường tráng kia sợ hãi gật đầu.
“Còn nữa, không được phép nói chuyện vừa rồi với người khác.”
Nha hoàn kia chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Vân Trân thấy ả thật sự bị nàng dọa sợ, lúc này mới yên tâm xoay người, thu dọn hành lý vừa bị ả làm cho rối tung hỗn loạn.
“Vậy, tay của ta...”
“Một canh giờ sau tự nhiên sẽ khỏi.”
Hiện giờ tay của nha hoàn kia, sau khi hết đau, tạm thời mất đi tri giác.
Vân Trân có cách giúp ả.
Nhưng nàng không muốn.
Chỉ có khiến ả khắc sâu, ả mới có thể coi lời Vân Trân nói là thật. Nếu không, tái phạm thì sao đây?
...
Đêm đó, nha hoàn cùng phòng ngoan ngoãn rất nhiều.
Sáng sớm tỉnh dậy, ả không dám nhìn thẳng vào Vân Trân.
Vân trân cũng không muốn nhắc nhở ả đừng như vậy khiến người ta chú ý, nàng chính là muốn để người sau lưng biết, nàng không dễ bị bắt nạt.
Dùng bữa sáng xong, Vân Trân được điều tới quét tước phòng của Tô Thanh Loan.
Hỉ Nhi cắn hạt dưa, vốn chờ xem bộ dáng Vân Trân bị khi dễ thảm thiết, kết quả không ngờ, lại thấy một Vân Trân thần thanh khí sảng. Mà nha hoàn cùng phòng vốn được nàng ta bày mưu tính kế, sắc mặt lại đối lập với nàng.
Cái này, ai khi dễ ai, vừa nhìn liền biết.
“Hỉ Nhi tỷ tỷ sao vậy?” Vân Trân tỏ vẻ vô tội.
“Ngươi, ngươi...” Hỉ Nhi chỉ vào nàng, tức giận đến ném hạ dưa trên bàn, dậm chân chạy đi.
“A, lại phải quét tước.”
Nha hoàn đi cùng Vân Trân bĩu môi.
Vân Trân không nói chuyện.
...
Hỉ Nhi tức giận, chạy đi cáo trạng với Tô Thanh Loan.
Vừa lúc Tôn Thúy Nga ở trong phòng Tô Thanh Loan.
Tôn Thúy Nga nghe xong, hơi kinh ngạc: “Tô phi nương nương điều nàng ta tới bên cạnh muội?”
“Đúng vậy.” Tô Thanh Loan nhíu mày.
Nàng ta từng kể với Tôn Thúy Nga chuyện Vân Trân “câu dẫn” Triệu Húc, cho nên ở trước mặt Tôn Thúy Nga, nàng ta không cần che giấu sự chán ghét của mình với Vân Trân.
“Đúng là phiền phức.” Tô Thanh Loan bĩu môi, “Cô mẫu cố ý đặt ả dưới mí mắt của muội, chẳng phải cố ý dạy dỗ muội sao?”
“Không thể nói như vậy.” Tôn Thúy Nga chớp mắt, “Khẳng định Tô phi nương nương cũng biết chuyện của ả và Tứ ca, cũng biết trong lòng muội không thích ả. Nếu đã thế còn điều ả tới chỗ muội, ta cho rằng muội là người thông minh, sao có thể không hiểu Tô phi nương nương dụng tâm lương khổ?”
“Ý tỷ là...”
Tôn Thúy Nga cầm khăn che miệng, chỉ cười không nói.
“Đa tạ Ngọc Nhung tỷ tỷ nhắc nhở.” Tô Thanh Loan cao hứng. Có điều rất nhanh, nàng ta lại chu miệng, lộ vẻ ưu sầu, “Chỉ là nha hoàn kia rất khó đối phó.”
Mệnh quá ngoan cường.
Ngay cả năm trước, lúc đại thọ của Ninh Vương, nàng ta cố ý đẩy ả xuống nước, sau đó an bài người chèo thuyền nhảy xuống dìm chết nàng trong hồ.
Nhưng dù thế, cũng không giết được nàng.
Tô Thanh Loan thật sự không phục.
Tôn Thúy Nga nghe xong, cười nói: “Giết gà, cần gì dùng dao mổ trâu?”
“Ý của Ngọc Nhung tỷ tỷ là...” Hai mắt Tô Thanh Loan sáng lên.
...