Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 465: Chương 465: Giáo huấn




Cho nên tro bụi vừa rồi thật ra là có người nghiền bùn thành phấn, bỏ vào thùng gỗ, sau đó treo thùng gỗ lên, chỉ cần có người mở cửa, thùng gỗ sẽ quay cuồng, tro bụi bên trong lập tức rơi xuống.

Bởi vậy, trò đùa này để nghênh đón nàng?

Vân Trân cầm chổi, chậm rãi vào trong.

Nhìn kỹ, dơ bẩn trong phòng cũng là có người cố ý tạo ra.

Thủ đoạn thấp kém như vậy không giống của Tô Thanh Loan, có lẽ là nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh nàng ta gọi người chỉnh nàng.

Có điều ký lai chi, tắc an chi (*).

(*) Ký lai chi, tắc an chi (既来之,则安之): có nghĩa là khi đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm mà yên ổn sinh sống

Nếu chỉ dùng trò như vậy có thể khó xử được Vân Trân nàng, vậy cũng quá coi thường nàng rồi.

...

Giờ phút này, trong phòng Tô Thanh Loan.

Hỉ Nhi kể chuyện mình “giáo huấn” Vân Trân thế nào với Tô Thanh Loan. Kể xong, dáng vẻ còn đắc ý dào dạt.

“Tiểu thư, nô tỳ nói người nghe, hồ ly tinh như ả chắc chắn không thể chịu khổ. Nếu ả trực tiếp chạy lấy người, nô tỳ sẽ an bài người ở bên ngoài ở ngay tại chỗ bắt lấy nhược điểm của ả ta, nhất định có thể giáo huấn ả một trận.” Hỉ Nhi nói.

Tô Thanh Loan nghe xong, thổi khô tờ giấy luyện chữ mới viết, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta: “Nếu nàng ta không đi?”

“Việc ở căn phòng kia cũng đủ để ả quét tước.” Hỉ Nhi hừ hừ, “Có điều nô tỳ cảm thấy, ả khẳng định sẽ mượn cơ hội này cáo trạng với biểu thiếu gia. Nếu ả cáo trạng với biểu thiếu gia, chúng ta sẽ...”

Hỉ Nhi thì thầm vào tai Tô Thanh Loan vài câu.

Tô Thanh Loan nghe xong, nhếch mép cười.

...

Vân Trân bận rộn cả ngày mới quét tước phòng sạch sẽ.

Trong khoảng thời gian đó, nàng muốn rời khỏi viện, lại bị nha hoàn ở cửa canh giữ, nói là Hỉ Nhi tỷ tỷ hạ lệnh, nếu nàng không quét tước xong thì không được rời đi, ngay cả cơm trưa cũng không cho nàng ăn.

Mãi đến khi trời sắp tối, Vân Trân mới ra khỏi phòng.

Nha hoàn giữ cửa còn cố ý vào trong kiểm tra, tìm kiếm tật xấu.

Cho nên, thời điểm Vân Trân về phòng trời đã tối đen.

Nàng vừa mở cửa, liền phát hiện có nha hoàn thân thể cường tráng đang lục lọi hành lý trên giường nàng.

“Ngươi đang làm gì đó?” Vân Trân nhíu mày.

Đối mặt với sự chất vấn của nàng, người nọ không chỉ không dừng tay, ngược lại còn quang minh chính đại lấy túi tiền trong hành lý của Vân Trân, nhét vào lòng ngực mình.

“Trả lại cho ta.”

Vân Trân đi tới, vươn tay.

Người kia thân thể cường tráng, tương đương với hai Vân Trân. Ả căn bản không để ý tới nàng, xoay người về giường bên cạnh.

Ánh mắt Vân Trân trở nên lạnh lẽo.

Nàng ghét nhất người khác không được sự cho phép, tự tiện lục lọi đồ của nàng.

Bị Hỉ Nhi khi dễ một ngày, hiện tại lại bị bạn cùng phòng mới bắt nạt, nàng không định tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

“Ta nói, trả đồ cho ta!”

Vân Trân nhìn chằm chằm người nọ, nói.

“Ngươi có phiền hay không hả!” Nha hoàn kia trực tiếp xoay người, giơ tay muốn tát nàng một cái.

Ngay lúc đó, Vân Trân cũng ra tay.

Nàng lấy ra một cây ngân châm, đâm vào khuỷu tay ả ta.

“A!”

Nha hoàn kia kêu lên, ôm khuỷu tay ngã xuống đất.

“Ngươi, ngươi đã làm gì ta!” Đau đớn đi qua, nha hoàn kia mới biết người đứng trước mặt mình không dễ chọc như vậy.

Vân Trân từ trên cao nhìn xuống: “Nếu không muốn tiếp tục chịu khổ thì trả đồ cho ta.”

“Ta trả, ta trả...” Nha hoàn kia hoảng sợ, vội lấy túi tiền trong lòng ngực ra đưa cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.