Nàng chưa từng đánh đàn trước mặt Tôn Thúy Nga, cũng chưa từng nhắc tới.
Tôn Thúy Nga nói như vậy, có lẽ là tạm thời tìm cớ cho lỗi đàn sai của bản thân.
Nếu Vân Trân biết, nàng ta có thể dối gạt thành công.
Nếu Vân Trân không biết, hoặc là đàn bậy, chọc giận Ninh Vương, nàng ta cũng có thể nói bản thân nhớ lầm. Trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, có thể là nha hoàn khác.
Mặc kệ thế nào, nàng ta đều có thể dùng Vân Trân làm bia đỡ, dời lực chú ý của người khác.
Đương nhiên, cũng không loại trừ Tôn Thúy Nga cố ý.
Cố ý đàn sai, cố ý đẩy nàng tới trước mặt mọi người...
Còn về lý do, Vân Trân lại không nghĩ ra.
Hiện giờ nàng và Tôn Thúy Nga không có xung đột lợi ích, thậm chí còn giúp nàng ta, nàng ta không nên hại nàng mới đúng.
...
“A, dù thế nào, ngươi sau này ở chỗ biểu tiểu thư cũng nên chú ý một chút.” Quả Nhi nói.
“Ta biết.” Vân Trân cười cười.
Hai canh giờ sau, đồ nên đóng gói đều đã đóng gói ổn thỏa.
Vân Trân không mang theo nhiều đồ qua chỗ Tô Thanh Loan, đa số đều nhờ Quả Nhi giúp nàng bảo quản, trong đó, có ít thuốc mang từ Nam Hoang về.
Quả Nhi vỗ ngực, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Tiễn Quả Nhi đi, Vân Trân đóng cửa phòng lại.
Lạch cạch.
Vừa xoay người, một hắc ảnh liền từ ngoài cửa sổ phóng vào.
Vân Trân giật mình.
“Hắc đại nhân, ngươi lại làm ta sợ.”
Hắc đại nhân ưu nhã đi tới trước ngăn tú, linh hoạt nhảy lên, sau đó trên hai bao hành lý nàng vừa đóng gói tìm vị trí thoải mái nhất, nằm xuống.
...
Sáng sớm hôm sau, Vân Trân liền mang đồ tới viện của Tô Thanh Loan.
Lúc ấy, Tô Thanh Loan còn chưa thức dậy.
Hỉ Nhi khinh thường liếc nhìn nàng, bảo nàng chờ bên ngoài.
Mãi đến khi Tô Thanh Loan rời giường, rửa mặt chải đầu xong, lại tới chỗ Tô trắc phi thỉnh an, lúc này mới sai người dẫn nàng về phòng.
Nha hoàn dẫn Vân Trân đi là người Tô Thanh Loan mang từ Tô gia Giang Nam tới. Không biết có phải Hỉ Nhi phân phó hay không, từ đầu tới cuối nàng ta không thèm nhìn nàng, hại Vân Trân thiếu chút cho rằng hạ nhân Tô gia đều ngạo mạn vô lễ như thế.
“Đây là nơi sau này ngươi sẽ ở.” Nha hoàn kia đứng trong phòng, nói.
Đây là phòng dành cho hai người, bên trong rõ ràng đã có người ở.
Thời điểm Vân Trân nhìn thấy, cũng chỉ hơi kinh ngạc.
Nếu ở cùng người ta, sau này có rất nhiều chuyện không được thuận tiện.
“Bỏ đồ xuống, theo ta ra ngoài làm việc. Nhiệm vụ sáng nay của ngươi là quét tước phòng ở trắc viện. Tiểu thư định dùng nơi đó làm thư phòng.”
Không cho Vân Trân thời gian dư thừa, chờ nàng buông hành lý, liền phải làm việc.
Vân Trân biết bản thân không thể nổi giận, nếu không Tô Thanh Loan càng có lý do phạt nàng.
...
Nàng đi theo nha hoàn kia tới trắc viện.
Sau khi đưa thùng nước, khăn lông cùng chổi cho nàng, nàng ta liền xoay người bỏ đi.
Vân Trân cầm đồ, đẩy cửa vào phòng.
“Khụ khụ....”
Bụi trên nóc nhà rất xuống, khiến Vân Trân sặc đến che miệng lui về sau.
Thính Tuyết Hiên thế mà có nơi dơ bẩn như vậy sao?
Vân Trân nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nàng ngẩng đầu, thấy trên cánh cửa treo hai cái thùng gỗ, mà hai cái thùng đó hiện giờ đã hướng miệng thùng xuống...