“Mộ Dung trang chủ!”
“Chào Mộ Dung trang chủ!”
“Mộ Dung trang chủ, ngài đến rồi!”
Lập tức, người xung quanh sôi nổi chào hỏi với Mộ Dung Hoành.
Nham Nhai sơn trang có địa vị rất cao trong chốn võ lâm.
Trước đó Ninh Vương bị ám sát ở chùa Kỳ Sơn, cuối cùng cũng phải nhờ Nham Nhai sơn trang.
Nếu không phải danh vọng của Nham Nhai sơn trang cao, chỉ sợ từ sớm đã có kẻ xông lên cướp bản đồ bảo tàng của Thương Vương.
“Chư vị, mời ngồi xuống trước!” Mộ Dung Hoành ôm quyền với người bên dưới. Đợi mọi người đều vào chỗ, ông ta lại nói, “Cảm tạ chư vị cho Mộ Dung Hoành ta mặt mũi, tới Nham Nhai sơn trang ta. Gần đây trên giang hồ có lời đồn bản đồ bảo tàng của Thương Vương đang ở chỗ Nham Nhai sơn trang ta. Hôm nay ta mời chư vị tới chính là vì chuyện này!”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức an tĩnh.
Mọi người nhìn chằm chằm Mộ Dung Hoành trên đài.
Triệu Húc cùng Lưu Vân Bạch, Bạch Tà ngồi trong đám người.
“A.” Mộ Dung Hoành thở dài, u sầu nói, “Thật không dám giấu giếm, ta cũng không biết vì sao lại có lời đồn như vậy...”
“Lời đồn? Ý của Mộ Dung trang chủ là bản đồ bảo tàng của Thương Vương không ở Nham Nhai sơn trang của ngài?” Đúng lúc này, có mấy người từ bên ngoài tới, trong đó có người cắt ngang Mộ Dung Hoành.
Tức khắc, người ở hiện trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Có bốn người tới.
Bên trái là thiếu nữ áo tím dung mạo tiếu lệ.
Bên cạnh thiếu nữ áo tím là một thiếu nữ đeo mặt nạ quỷ. Mặt nạ trông rất đáng sợ, mà người nọ từ đầu tới chân đều mặc màu đen, lẳng lặng đứng ở đó, khiến người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ.
Bên cạnh người đeo mặt nạ là nam nhân sắc mặt tái nhợt.
Bên phải là một nam nhân trông có vẻ quỷ quyệt.
Bốn người vừa tới liền khiến người ở đây đều giật mình.
Triệu Húc ngồi trong đám người, ánh mắt khóa chặt thiếu nữ mang mặt nạ. Hắn cảm thấy thân ảnh kia vô cùng quen thuộc, nhưng cẩn thận tự hỏi, lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Lưu Vân Bạch ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt liễm diễm đào hoa hơi híp lại.
...
“Trang chủ, bọn họ một mực xông lên...” Lúc này, cấp dưới của Nham Nhai sơn trang ôm ngực lảo đảo chạy vào. Còn chưa nói xong đã bị nam nhân trông có vẻ quỷ quyệt đạp một cái ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
“Các ngươi là ai?” Trưởng tử của Mộ Dung Hoành - Mộ Dung Trường Phong đứng ra, hỏi.
“Ha ha ha ha...” Nam nhân quỷ quyệt kia bật cười, “Ngay cả chúng ta cũng không biết sao? Xem ra Nham Nhai sơn trang ngươi chẳng qua chỉ có thế.”
“Ngươi!” Mộ Dung Trường Phong bị chọc giận.
“Phong Nhi.” Mộ Dung Hoành duỗi tay ngăn cản Mộ Dung Trường Phong muốn động thủ. Ông ta nâng cằm, nghiêm khắc nhìn người đối diện, “Hữu hộ pháp của Ma giáo, các ngươi tới đây làm gì?”
“Cái gì? Hữu hộ pháp của Ma giáo!”
“Là người của Ma giáo!”
“Nếu gã là hữu hộ pháp, vậy người bên cạnh gã khẳng định là tả hộ pháp!”
“Mặt nạ ác quỷ... Đó là mặt nạ ác quỷ! Nàng ta chính là Quỷ đại phu! Trời ạ, Quỷ đại phu tới!”
“Ta nhận ra thiếu nữ bên cạnh Quỷ đại phu, mấy hôm trước ả ta ở tửu lầu không nói một lời đã móc mắt người ta!”
Tức khắc, hiện trường trở nên sôi trào.
“Thú vị.” Lúc này, Triệu Húc thấy Lưu Vân Bạch khẽ cười, nói, “Không ngờ chuyến đi này còn có thể gặp được Quỷ đại phu của U Minh giáo. Bạch thần y chắc là cũng cao hứng đúng không?”