Trong lòng ngoại trừ phiền muộn và kinh ngạc thì không có quá nhiều phản ứng khác.
Nàng không ngờ sau khi nhận ân huệ, Triệu Ngọc Nhung lại ở trước mặt “một người khác” hạ thấp nàng. Mà người đó còn trông tương tự “nàng“.
Thời điểm nói những lời này, khẳng định Triệu Ngọc Nhung rất hưng phấn.
Bởi vì, cuối cùng cũng có thể biểu đạt toàn bộ oán hận trong lòng, không cần tiếp tục che giấu, cũng không cần làm bộ trước mặt người ngoài, bởi vì nàng là người “không biết gì”, cho nên dù nàng ta nói thế nào, cũng không cần lo lời nói dối bị chọc thủng.
Nhưng vì sao nàng ta lại làm như vậy?
Vì ghen ghét sao?
Vì “nàng” đã chết”, trên đời này không còn ai biết thân phận thật sự của nàng ta?
Hay vì còn thích Ngụy đại ca?
Vân Trân không biết cụ thể là gì, có lẽ, đều có.
Người như Triệu Ngọc Nhung, nàng vốn không nên trao lòng tin.
Khi nàng ta còn là Tôn Thúy Nga, có lẽ còn một mặt hồn nhiên thiện lương, nhưng sau khi “Tôn Thúy Nga” chết, dần dần biến thành Triệu Ngọc Nhung, tâm tư nàng ta sớm đã không phải điều Vân Trân có thể phỏng đoán.
Nàng ta trở nên phức tạp, càng khiến người ta nhìn không thấu.
Nàng hôm nay ở Thính Hà Viện, nàng bất cẩn rơi xuống nước.
Không, không phải là “bất cẩn rơi xuống nước”, mà có kẻ cố ý mưu hại.
Từ lúc cung nữ dẫn đường cho nàng, nàng đã bắt đầu sập bẫy.
Đầu tiên cung nữ dẫn nàng tới bên hồ sen rất ít người qua lại, sau đó tìm cớ rời đi, cuối cùng nhân lúc nàng không phòng bị, đẩy nàng xuống nước...
Nàng vẫn nhớ rất rõ khi ấy có bàn tay đẩy nàng xuống nước.
Sợ nàng biết bơi, cho nên không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, đối phương trực tiếp thả rắn độc vào hồ sen. Tuy rằng nàng chưa từng gặp loại rắn đó, nhưng nhìn phần đầu cùng màu sắc có thể đoán được, đó là rắn độc.
Nếu không phải Ngụy Thư Tĩnh vừa lúc đi qua, chỉ sợ nàng hiện giờ chỉ còn là một thi thể.
Ban đầu, nàng còn nghĩ là ai muốn hại nàng?
Là kẻ chiều qua sai người bắt cóc nàng sao? Hay là kẻ khác?
Nàng chưa từng hoài nghi Triệu Ngọc Nhung.
Nhưng sau đó, Triệu Ngọc Nhung trùng hợp xuất hiện, rồi buổi nói chuyện trong Ngọc Nhung Cung càng khiến nàng khẳng định, người đứng sau cung nữ kia chính là Triệu Ngọc Nhung.
...
Vân Trân không muốn đi tìm chứng cứ.
Bởi vì chắc chắn có một ngày, nàng sẽ khiến Triệu Ngọc Nhung nhận trừng phạt đáng phải có.
Mà Ngụy Thư Tĩnh...
Nàng không muốn gặp lại y.
Không phải vì Triệu Ngọc Nhung cảnh cáo, mà nàng sợ bản thân lại gặp Ngụy Thư Tĩnh, sẽ để lộ sơ hở. Ngụy Thư Tĩnh khác Triệu Húc, ở trước mặt Triệu Húc, nàng có thể phủ nhận, nhưng ở trước mặt Ngụy Thư Tĩnh, phủ nhận càng khiến nàng áy náy.
Xong tiệc mừng thọ của Thái Hậu, nàng phải tranh thủ tìm thời gian đi gặp Lưu Vân Bạch một lần.
Thời điểm nàng rời khỏi Tây Nam, Lệ Vô Ngân chỉ còn lại nửa năm.
Hiện giờ đã qua một tháng rưỡi, nàng bắt buộc phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng tìm đủ dược liệu trong phương thuốc cổ truyền.
...
“Meo...”
Vân Trân vừa đi vừa tự hỏi.
Thình lình, bên cạnh truyền tới tiếng mèo kêu.
Vân Trân sửng sốt, quay đầu nhìn thấy một con mèo đen béo ú, miệng ngậm một con chim sẻ từ trong bụi cả chui ra.
Mèo đen tuy mập mạp, nhưng lại có đôi mắt màu vàng vô cùng chói mắt.
Khoảnh khắc đôi mắt ấy nhìn thấy Vân Trân, đột nhiên co rút lại. Sau đó, con mèo kia kêu lên một tiếng, mở rộng tứ chi nhào tới Vân Trân.