Vân Trân không né tránh, duỗi tay ôm lấy nó.
“Hắc đại nhân, ngươi nặng lên rồi đấy!”
Vân Trân nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, liền cúi đầu, vuốt tay Hắc đại nhân, thấp giọng cười nói.
“Meo.” Hắc đại nhân giận dữ.
Vui sướng đã lâu mới gặp còn chưa qua, nó trực tiếp duỗi hai móng vuốt cào tới.
Vân Trân sớm đã có phòng bị, cho nên linh hoạt né tránh.
“Meo! Meo! Meo!”
Đáng tiếc, Hắc đại nhân không làm thì thôi, nếu đã làm thì một hai phải cắn được nàng.
“Thật ngại quá, Hắc đại nhân là mèo Lục hoàng tử nuôi, tính tình có hơi...”
Đúng lúc này, bên cạnh có một cung nữ mặc váy lam đi tới, nói với Vân Trân. Vân Trân nghe tiếng, theo bản năng quay đầu, khoảnh khắc cung nữ kia trông thấy Vân Trân, hốc mắt liền đỏ.
“Ngươi, ngươi...”
Cung nữ nhìn nàng, nước mắt trào ra.
Vân Trân thấy nàng ấy như vậy, thầm thở dài trong lòng.
“Sao...”
Ngay thời điểm nàng định lên tiếng, làm bộ lần đầu gặp mặt, cung nữ kia đã chạy tới, ôm chầm lấy nàng. Lời đã đến bên miệng, Vân Trân phải nuốt vào.
“Trân Nhi, Trân Nhi là ngươi sao? Là ngươi đúng không? Ngươi về rồi sao? Ngươi trở về thăm Quả Nhi đúng không...” Cung nữ ôm nàng, nức nở.
Nước mắt từ giọt lăn xuống.
Nha đầu ngốc!
Vân Trân nhấp môi, cười khổ.
Đúng là nha đầu ngốc.
Hiện giờ đã vào cung, sao còn ngốc như vậy?
Trở về mấy ngày nay, mãi đến khi gặp Hắc đại nhân, mãi đến khi gặp Quả Nhi... Nàng mới phát hiện nàng thật sự rời đi đã lâu lắm rồi.
Chữ lâu này không phải để chỉ thời gian xa xăm, là nói những gì đã trải qua, là nội tâm trưởng thành. Đầu tiên nàng là Quỷ đại phu của U Minh giáo, hiện giờ là Cửu tiểu thư của quận thủ phủ Lẫm Châu.
Tâm tình nàng sớm đã thay đổi.
Không chỉ nàng, còn có Triệu Húc, Ngụy Thư Tĩnh, Lưu Vân Bạch, Triệu Ngọc Nhung...
Chỉ có Quả Nhi và Hắc đại nhân vẫn như trước.
Không, Quả Nhi đã cao hơn một chút, mà Hắc đại nhân có lẽ vì đồ ăn trong cung quá ngon, nó cũng mập lên không ít.
Giờ phút này, nàng thật sự muốn ôm lấy Quả Nhi nói rằng “Đúng vậy, ta là Trân Nhi“...
Nhưng, không thể.
Hiện tại vẫn chưa tới lúc.
“Vị cô nương này, có phải ngươi nhận lầm người rồi không?” Vân Trân nhìn phía trước, thở dài.
“Nhận lầm người?” Quả Nhi nghe xong, đột nhiên buông nàng ra, kéo tay nàng, kích động nói, “Sao ta có thể nhận lầm? Ngươi rõ ràng là Trân Nhi! Gương mặt này cho dù có hóa thành tro, ta cũng nhận ra! Còn nữa...” Nàng ấy chỉ vào Hắc đại nhân nàng ôm trong lòng, “Còn có Hắc đại nhân! Cho dù ta nhận lầm, Hắc đại nhân tuyệt đối cũng không thể nhận lầm, nó chắc chắn không thể nhận lầm Trân Nhi!”
Vân Trân nghe Quả Nhi nói, cúi đầu nhìn Hắc đại nhân trong lòng.
Nếu bây giờ ném Hắc đại nhân đi, làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, không biết có phải quá muộn rồi không?
Có điều, Hắc đại nhân giống như cảm nhận được gì, nhe răng, lên án mà trừng mắt nhìn nàng.
Vân Trân bất lực thở dài.
“Vị cô nương này, ngươi có nghe nói tới 'thể chất được mèo thích' chưa?” Vân Trân mang theo chờ mong nhìn Quả Nhi, hỏi.
...
Nửa canh giờ sau, Quả Nhi ôm Hắc đại nhân trở về.
Vừa tới cửa cung, nàng liền gặp Triệu Húc.