Người trước mặt này cũng chỉ là Quỷ đại phu của U Minh giáo.
“A Húc sao vậy? Để Bạch thần y tới xem giúp đệ đi.” Đúng lúc này, giọng của Lưu Vân Bạch vang lên.
“Đa tạ ý tốt của Tứ ca. Ta nghỉ ngơi là được rồi.”
Triệu Húc lấy lại tinh thần, dẹp bỏ sự hoảng hốt, gật đầu.
...
Lưu Vân Bạch nhìn Triệu Húc vào phòng, lại nhìn hướng Vân Trân bị đưa đi.
Chẳng lẽ trước khi hắn tới còn xảy ra chuyện gì sao?
Ý cười trên khóe miệng Lưu Vân Bạch dần biến mất.
...
Vân Trân bị nhốt trong phòng.
Trước và sau phòng đều có ám vệ canh gác, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Vân Trân đến bên bàn ngồi xuống, ngón tay chạm vào mặt nạ trên mặt.
May mà trước đó đã có xử lý, bằng không, hắn sẽ hoài nghi.
Có điều, cũng chỉ là hoài nghi mà thôi. Dù sao nửa năm qua, dung mạo của nàng cũng đã thay đổi, hơn nữa vì độc dược cũng khiến giọng của nàng hơi khác trước.
Nàng không cần lo sau khi Triệu Húc nhìn thấy mặt nàng, nghe được giọng của nàng, sẽ hoài nghi.
Nhưng dù thế, thời điểm ở trước mặt hắn tháo mặt nạ xuống, nàng vẫn có chút thấp thỏm. May mày kịp thời rải mê dược, mới dời được sự chú ý của hắn.
Nghĩ đến đây, Vân Trân lắc đầu.
Hiện tại việc cấp bách là nghĩ xem kế tiếp phải làm gì?
Sau khi biết nàng bị nhốt, khẳng định Lệ Vô Ngân sẽ đến cứu nàng.
Tuy rằng hộ vệ của Triệu Húc và Lưu Vân Bạch võ công cao cường, cũng có chuẩn bị, nhưng với công phu của Lệ Vô Ngân, bọn họ chắc chắn không cản được hắn.
Một khi đánh nhau, Triệu Húc và Lưu Vân Bạch khẳng định sẽ bị thương.
Lưu Vân Bạch thì nàng không để bụng, chỉ là Triệu Húc...
...
Sáng sớm hôm sau, Lệ Vô Ngân dựa theo ước định, tới chỗ Triệu Húc.
Hắn không dẫn người, chỉ lẻ loi một mình xông tới.
Hắn võ công cao cường.
Khi hành tẩu, giống như tới chỗ không người.
Thuộc hạ của Triệu Húc và Lưu Vân Bạch căn bản không cản được hắn. . Ngôn Tình Tổng Tài
Có điều, thời điểm Lệ Vô Ngân vào trong, lại phát hiện Triệu Húc và Lưu Vân Bạch ngồi trong phòng khách uống trà, Vân Trân cũng hoàn hảo không tổn hao gì ngồi đối diện họ.
Lệ Vô Ngân không dừng lại, tàn ảnh đi qua, liền xuất hiện ngay bên cạnh Vân Trân.
“Nàng không sao chứ?” Lệ Vô Ngân cúi đầu nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu.
“Ta đưa nàng về.” Lệ Vô Ngân hoàn toàn làm lơ hai người kia, nói với Vân Trân.
Vân Trân không nhúc nhích.
“Lệ giáo chủ, ngồi xuống nói chuyện đi.” Đột nhiên, Lưu Vân Bạch lên tiếng.
Lệ Vô Ngân không để ý đến hắn, mà nhìn Vân Trân.
Từ đầu tới cuối hắn đều không nhìn Triệu Húc, giống như Triệu Húc căn bản không hề tồn tại.
“Lệ giáo chủ, chúng ta hợp tác, sao hả?” Lưu Vân Bạch khẽ cười, trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Hiện giờ đã xuất hiện bảy mảnh ghép bản đồ bảo tàng của Thương Vương. U Minh giáo các ngài có ba, chỗ chúng ta có ba. Nếu chúng ta liên thủ, không lo không tìm được bảo tàng. Nhưng nếu U Minh giáo muốn cướp bản đồ từ tay chúng ta... Đương nhiên, ta biết võ công của Lệ giáo chủ xuất thần nhập hóa. Nhưng ngài đừng quên, chúng ta đại diện cho triều đình tới. Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải đất của thiên tử. U Minh giáo kết thù với triều đình, hoàn toàn không có lời.”
Lưu Vân Bạch nói xong, trong phòng khách an tĩnh lại.
Triệu Húc cầm ly tràn, nhìn chằm chằm trà cụ.
Lệ Vô Ngân đảo mắt nhìn Lưu Vân Bạch và Triệu Húc, cuối cùng dừng trên người Vân Trân.