Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 518: Chương 518: Dựa vào bản lĩnh




“Đề nghị này không tệ, vậy các ngươi có thể cho ra bao nhiêu chỗ tốt?” Lệ Vô Ngân hỏi.

“Làm việc cho đương kim Thánh Thượng là vinh quang lớn lao, ngươi còn muốn chỗ tốt gì hả?” Đúng lúc này, Bạch Tà đi đến, nói.

Bịch.

Ông ta vừa dứt lời liền bay ra ngoài, đụng vào thân cây, hôn mê bất tỉnh.

“Bạch thần y!”

“Bạch thần y!”

Có người chạy ra gọi.

Những người khác hoảng sợ nhìn chằm chằm Lệ Vô Ngân đột nhiên ra tay.

“Bạch thần y đi đường không cẩn thận té ngã, các ngươi đưa ông ta về phòng đi.” Lưu Vân Bạch nhàn nhạt phân phó người bên ngoài.

“Vâng.” Hạ nhân lĩnh mệnh, vội đưa Bạch Tà rời đi.

“Thân thủ của Lệ giáo chủ quả nhiên lợi hại.” Đám người đi rồi, Lưu Vân Bạch nói, “Nếu chúng ta tìm được bảo tàng, chia ba bảy, sao hả?”

“Được. U Minh giáo bảy, các ngươi ba.” Lệ Vô Ngân nói.

Trong phòng lần nữa an tĩnh.

Một lát sau, Lưu Vân Bạch mới cười hỏi: “Lệ giáo chủ đang nói đùa à?”

“Ta không rảnh đùa giỡn với các ngươi.” Lệ Vô Ngân mặt không cảm xúc, “Theo kế hoạch ban đầu của ta, ba phần kia vốn không cần chia với các ngươi.”

Lưu Vân Bạch chỉ cười cười, không nói gì.

Đây không phải thảo luận, mà đối phương căn bản không muốn hợp tác.

“Cùng hưởng bản đồ, tìm được bảo tàng. Cuối cùng, ai có thể lấy được đồ bên trong thì phải dựa vào bản lĩnh.” Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng. Lệ Vô Ngân cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, chỉ nghe Triệu Húc hỏi, “Lệ giáo chủ thấy thế nào?”

Triệu Húc nói xong, Vân Trân theo bản năng nhìn hắn.

Sau đó, nàng lại nhìn Lệ Vô Ngân.

Lệ Vô Ngân nhìn hắn chằm chằm, nheo mắt, rất nhanh, cười lạnh: “Được! Vậy dựa vào bản lĩnh.”

Ánh mắt Vân Trân trầm xuống.

...

“Có phải Lệ giáo chủ từng đến Thanh Phong Quan ở kinh thành không?”

Thời điểm Lệ Vô Ngân chuẩn bị đưa Vân Trân đi, Triệu Húc đứng dậy, hướng về bóng dáng hắn, hỏi.

Hết câu, Lệ Vô Ngân hơi dừng lại, cúi đầu nhìn Vân Trân.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.

Lệ Vô Ngân nhíu mày, ôm lấy eo Vân Trân, đạp gió rời đi.

Trong nháy mắt, cả hai đã biến mất.

Triệu Húc tới cửa, nhìn theo hướng hai người biến mất.

“Thanh Phong Quan? Sao A Húc lại nhắc tới Thanh Phong Quan? Chẳng lẽ trước kia A Húc từng gặp vị Lệ giáo chủ này?” Lưu Vân Bạch hỏi. Không đợi Triệu Húc trả lời, hắn vuốt cằm, nói, “Nghĩ lại, vị giáo chủ của U Minh giáo này quả thật có vài phần quen mắt.”

Lần đầu Lệ Vô Ngân xuất hiện trước mặt bọn họ, trên đầu trùm mũ, che hơn nửa gương mặt. Mà lần này một mình Lệ Vô Ngân tới chỗ họ cứu Vân Trân, trên đầu không trùm mũ, cả gương mặt cũng lộ ra.

Mấy năm nay, xảy ra trên người Lệ Vô Ngân còn nhiều hơn Vân Trân. Ngoại trừ dung mạo, thay đổi lớn nhất chính là khí chất.

Đừng nói Triệu Húc và Lưu Vân Bạch chỉ từng gặp hắn một lần, cho dù người của Thượng Thanh biệt trang tới, chỉ sợ cũng không dám xác định Lệ giáo chủ của U Minh giáo chính là Niên Sanh năm đó.

...

“Xem ra phải điều tra kỹ càng.”

Lưu Vân Bạch nói xong, nhìn Nha Sát.

Nha Sát hiểu ý, hành lễ, xoay người rời đi.

...

Chuyện hai bên kết minh coi như quyết định.

“Ta còn tưởng, nàng sẽ không đồng ý.”

Ở nơi dừng chân của U Minh giáo, Lệ Vô Ngân xoay người lại, nói với Vân Trân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.