Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 519: Chương 519: Nợ ta




Giờ phút này, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Mặt nạ ác quỷ trên mặt Vân Trân đã tháo xuống.

“Ta cho rằng, nàng không hi vọng hắn bị cuốn vào chuyện này.” Lệ Vô Ngân lại nói.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

“Ban đầu, ta thật sự đã nghĩ như vậy.” Nàng không phủ nhận.

Lúc đầu, nàng quả thật giống như Lệ Vô Ngân nói, đồng ý giúp hắn trộm bản đồ là vì không hi vọng Triệu Húc cuốn vào chuyện này.

Bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, sau lưng chuyện này có lẽ che giấu một âm mưu rất lớn.

Nàng không hi vọng Triệu Húc gặp nguy hiểm.

Nhưng qua chuyện tối hôm qua, nàng chắc rằng chuyến đi này, Triệu Húc nhất định phải có được bảo tàng của Thương Vương. Cho dù nàng nghĩ cách đánh cắp bản đồ bảo tàng, Triệu Húc cũng sẽ không từ bỏ.

So với hao hết sức lực làm chuyện dư thừa như vậy, không bằng ngay từ đầu hợp tác.

“Bọn họ chủ yếu là vì lấy thuốc bất tử cho hoàng đế, mà thứ ngươi muốn là tài phú trong địa cung. Nếu có thể...”

“Sao nàng biết ta không cần thuốc bất tử kia?”

Vân Trân nghe xong, đồng tử đột nhiên co rụt lại, không thể tin được mà nhìn hắn.

Lệ Vô Ngân lại nói: “Sống mà không chết, đây không chỉ là nguyện vọng của hoàng đế.”

“Niên Sanh...” Vân Trân buột miệng gọi ra cái tên này.

Lệ Vô Ngân nâng tay, chậm rãi vuốt ve mặt nàng, thái độ trên mặt nhu hòa một ít: “Đương nhiên, nếu nàng cầu xin ta, ta nguyện ý suy xét lại. Sao hả, nàng cầu xin ta không?”

Nội tâm Vân Trân giãy giụa một hồi: “Coi như là ta cầu xin ngươi... Ưm... Đau...”

Nàng còn chưa nói xong, trên mặt tê rần.

Lệ Vô Ngân véo má Vân Trân, đau đến khiến nàng nhíu mày.

Nhìn khóe mắt Vân Trân phiếm hồng, Lệ Vô Ngân chậm rãi thả lỏng, thay vào đó là giữ chặt. Hắn giữ chặt mặt nàng, khiến nàng không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Vậy nàng lại nợ ta.”

Vân Trân đón nhận ánh mắt chói mắt kia, trả lời: “Đúng, ta lại nợ ngươi.”

Hai người nhìn nhau một lát.

Đột nhiên, Lệ Vô Ngân ôm lấy Vân Trân, vùi đầu vào cổ nàng, rầu rĩ nói: “Vậy nàng nợ ta thật nhiều.”

“Đúng, ta nợ ngươi rất nhiều.

“Nàng muốn trả ta thế nào đây?”

“Ngươi muốn ta trả lại ngươi thế nào?”

“Ta muốn nàng ở bên cạnh ta. Nàng nợ ta một chuyện, thì phải ở bên cạnh ta một năm. Nợ ta hai chuyện, thì ở bên ta hai năm... Ta muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta...”

“Muốn nói đến vĩnh viễn, vậy ngươi còn phải khiến ta nợ ngươi thật nhiều.” Nghe đến đây, Vân Trân không nhịn được mà cười rộ.

“Ừ! Ta sẽ làm thế! Ta sẽ khiến nàng nợ ta, đời này không trả hết...”

...

Vân Trân không nói rõ quan hệ giữa nàng và Niên Sanh lúc này.

Nhưng ít ra nàng hiểu, đây không phải tình yêu.

Đây có lẽ là sự giao nhau của rất nhiều cảm giác, một loại tình cảm phức tạp.

Có lẽ là muốn chiếm hữu.

Bởi vì quá cô độc, bởi vì nội tâm quá tịch mịch, cho nên chỉ cần ai đó xuất hiện mang đến ấm áp, sẽ không nhịn được mà muốn bắt lấy.

Niên Sanh như thế.

Mà nàng, cũng như vậy.

Tuy rằng còn sống, nhưng lại chỉ có thể sống dưới một lớp mặt nạ.

Đoạn tuyệt với những người từng quen biết, vứt bỏ tất cả trước kia, cho dù người mình yêu ở ngay trước mặt cũng không thể nói rõ thân phận, coi như là người xa lạ.

Để không ai nhìn ra cuộc sống của ngươi chỉ có tịch mịch.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.