Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 520: Chương 520: Ma Cản thành




Sau khi hai bên đạt được hiệp nghị, liền bắt đầu nghiên cứu tất cả mảnh ghép bản đồ hiện có.

Cân nhắc một phen, xác định được vị trí của bảo tàng Thương Vương.

Sa mạc Tây Nhung.

Có điều, bản đồ vẫn thiếu một phần, bọn họ tạm thời chưa thể xác định vị trí cuối cùng. Có người đề nghị, có nên đi cướp tấm bản đồ của Nham Nhai sơn trang không?

Ngay lúc này, Ngụy Thư Tĩnh mang mảnh ghép thứ tám tới Mạc Lâm thành.

“Hai tháng trước, có người đưa thứ này tới núi Kình Thương.” Ngụy Thư Tĩnh nói.

Núi Kình Phong đã tránh thế tục nhiều năm. Cho nên, sau khi chưởng môn của núi Kình Phong nhận được mảnh ghép của bản đồ, liền sai người đưa nó tới kinh thành giao cho Ngụy Thư Tĩnh.

Ngụy Thư Tĩnh có được bản đồ, đoán thứ này có liên quan tới bảo tàng của Thương Vương, liền muốn đưa cho Triệu Húc.

Nhưng lúc ấy, đoàn người Triệu Húc đã rời khỏi kinh thành.

Vì thế, Ngụy Thư Tĩnh lại ra roi thúc ngựa chạy tới Mạc Lâm thành.

Nhìn một phần của bản đồ trong tay Ngụy Thư Tĩnh, người ở đây càng cảm giác rõ phía sau đang cất giấu một âm mưu rất lớn. Nhưng hiện tại, bọn họ lại không thể không dựa vào sự xuất hiện của bản đồ mà tới sa mạc Tây Nhung trước, tìm kiếm địa cung của Thương Vương.

...

Thời gian cấp bách.

Người hai bên vội vã chuẩn bị, hôm sau liền xuất phát tới sa mạc ở Tây Nhung.

Ngày thứ ba sau khi bọn họ rời đi, trong Mạc Lâm thành bỗng nổi lên lời đồn bảo tàng của Thương Vương ở sa mạc Tây Nhung. Theo đó, người của Nham Nhai sơn trang cùng những nhân sĩ võ lâm khác cùng sôi nổi khởi hành tới sa mạc.

Mà ngay lúc này, Liễu Trản Anh cũng tới Mạc Lâm thành.

Nàng liên lạc với ám vệ Triệu Húc để lại ở Mạc Lâm thành, biết được bọn họ đã đi Tây Nhung trước, tìm kiếm bảo tàng của Thương Vương.

“Liễu tiểu thư, chủ nhân bảo thuộc hạ ở lại là để hộ tống Liễu tiểu thư về kinh thành.”

Thời điểm Liễu Trản Anh xoay người lên ngựa, chuẩn bị đuổi tới sa mạc, ám vệ ngăn nàng lại, nói.

“Ta không về kinh thành.” Liễu Trản Anh ngồi trên lưng ngựa, trầm giọng, “Lần này ta tới chính là để hỗ trợ A Húc.”

...

Đoàn người Vân Trân lên đường mười ngày, cuối cùng cũng tới ngay cạnh sa mạc Tây Nhung ở Tây Bắc.

Trưa hôm đó, bọn họ vào một thôn gần sa mạc.

Người dân trong thôn hàng năm tiếp xúc với sa mạc, bọn họ định tìm hai người dẫn đường, sáng sớm ngày mai cùng khởi hành.

Có điều, sau khi biết nơi bọn họ muốn đi, thôn dân đều sôi nổi lắc đầu, không muốn dẫn đường cho họ.

“Nơi đó là quỷ thành, vào rồi sẽ không ra được.”

Các thôn dân đều nói với họ như thế.

Quỷ thành?

Mãi đến sau này, bọn họ ra giá gấp mười lần, lúc này mới có một đại thúc trung niên khoảng ba mươi tuổi đứng ra, tình nguyện dẫn đường.

...

“Lâm đại thúc, vì sao thôn dân lại sợ hãi nơi bọn ta định đi? Còn nói nơi đó là quỷ thành, ở đó thật sự có quỷ sao?”

Sau khi vị đại thúc họ Lâm kia theo bọn họ về chỗ ở, Tiểu Thu tò mò hỏi.

Tiểu Thu hỏi xong, Bạch Tà đứng bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Tiểu cô nương, trên đời này làm gì có quỷ? Ngươi thật là, người khác nói cái gì cũng tin...”

“Ma Cản thành có quỷ hay không, ta không biết, nhưng nơi đó thật sự không bình thường.” Đúng lúc này, Lâm đại thúc kia lên tiếng cắt ngang Bạch Tà.

“Ma Cản thành?” Vân Trân đứng bên cạnh Lệ Vô Ngân, hỏi.

“Đúng vậy, nơi mọi người muốn đi gọi là Ma Cản thành...” Lâm đại thúc kể.

Sau đó, Lâm đại thúc chậm rãi kể chuyện của Ma Cản thành với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.