Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 367: Chương 367: Kế hoạch du ngoạn Thất Tịch




Bình Nhi nghe xong, chỉ cho rằng nàng có ý tốt, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói Mặc Nhiễm bị phạt đáng tội, bảo nàng sau này mặc kệ nàng ấy.

Vân Trân liền đáp “Vâng“.

Chuyện này xem như tạm thời qua được.

Có điều Vân Trân biết kế hoạch của mình phải nhanh chóng thực hiện, nếu không, chuyện của Mặc Nhiễm sớm muộn cũng sẽ lộ tẩy. Người của vương phi để sớm hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ xuống tay với Mặc Nhiễm.

Buổi tối, Niên Sanh tới trả lời nàng.

Nói người bên kia đã đồng ý, nhưng lần sau đi Thanh Phong Quan sớm nhất cũng phải chờ đến tháng sau, chính là trước Thất Tịch một ngày.

Tuy nói là tháng sau, nhưng cũng chỉ còn mười ngày mà thôi.

Vân Trân tính toán, tuy rằng thời gian hơi dài, nhưng chỗ của Mặc Nhiễm hẳn có thể kéo thêm một chút.

...

Hôm nay, Lưu Vân Bạch ở Thự Quang Lâu mở buổi tụ họp.

Người tới tham gia đa phần đều là thiếu gia tiểu thư lần trước trong tiệc mừng thọ của Ninh Vương cùng chơi hồ bên thủy tạ rừng trúc.

Triệu Húc, Triệu Ngọc Dao cùng Liễu Minh Cẩn cũng tới.

Trong buổi tụ họp, có người nhắc mấy ngày sau là Thất Tịch, đề nghị nếu người ngồi ở đây rảnh rỗi, đến lúc đó có thể tìm một nơi phong cảnh tốt, mọi người cùng tụ tập.

“Được đó! Nhưng không biết nên tụ tập ở đâu?” Có người hỏi.

Có người đề nghị du thuyền ở hồ Kính Minh, lại bị nói rằng không có chủ ý mới, phủ quyết; có người nói chi bằng đi chùa Kỳ Sơn, Kỳ Sơn mùa này phong cảnh rất đẹp, nhưng lại bị nói là quá xa, leo núi cũng thấy mệt; lại có người nói chi bằng bao tửu lâu tốt nhất kinh thành, mọi người cùng ngâm thơ làm câu đối...

Tóm lại, những đề nghị trước đều có người phản đối.

“Chi bằng chúng ta tới thành Đông đi.” Lúc này, Lưu Vân Bạch lên tiếng.

“Ở đó có gì?” Có người hỏi.

Lưu Vân Bạch ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay, nói: “Thành Đông có nhiều chỗ chơi. Nghe nói gần đó có núi Thanh Phong, trên núi có Thanh Phong Quan, Thanh Phong Quan có cây kết nhân duyên, ước nguyện đặc biệt linh.”

Nghe Lưu Vân Bạch nói, nữ hài tử ở đây đều lay động, người hơi lớn gan như Triệu Ngọc Dao đã không nhịn được mà nhìn về phía người mình thích.

Triệu Húc cũng vậy.

Chỉ là, nghĩ tới lời cự tuyệt đêm đó của Vân Trân cùng ước định giữa hắn và mẫu phi, ý định nóng lòng muốn thử liền bị gạt đi.

“Trước đó ta cũng đã tới Thanh Phong Quan một lần.” Liễu Minh Cẩn nói.

Những người khác nghe vậy, vội hỏi hắn nơi đó thế nào.

“Phong cảnh không tồi, thanh u nhã tĩnh, núi cũng không tính là cao, đường khá dễ đi.” Liễu Minh Cẩn kể.

Nghe Liễu Minh Cẩn nói như vậy, mọi người càng muốn đi Thanh Phong Quan.

Qua bỏ phiếu, cuối cùng mọi người quyết định hôm Thất Tịch sẽ du ngoạn ở Thanh Phong Quan.

Triệu Húc không có hứng thú.

Quay về Thính Tuyết Hiên, hắn kể với Nguyên Bảo chuyện đi Thanh Phong Quan.

“Hả? Nơi đó không phải rất gần Thượng Thanh biệt trang sao?” Nguyên Bảo kinh ngạc.

Vừa dứt lời, tay Triệu Húc liền cứng đờ.

“Ngươi nói, rất gần Thượng Thanh biệt trang?”

“Đúng vậy, chỉ cần đi nửa canh giờ là tới.” Nguyên Bảo gật đầu, “Thiếu gia, không lẽ ngài muốn...”

Triệu Húc liếc nhìn hắn một cái.

Nguyên Bảo lập tức ngậm miệng.

...

Mấy ngày kế tiếp, Vân Trân đều thể hiện rất bình tĩnh.

Tống ma ma tới tìm nàng gây chuyện hai lần, muốn vớt chút tiền từ chỗ nàng, đều bị nàng bốn lạng đẩy ngàn cân đuổi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.