Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 368: Chương 368: Thanh Phong Quan




Trà Nhi cũng tới tìm nàng gây chuyện. Có điều, sau mấy lần thất bại trước, hiện giờ Trà Nhi không dám công khai đối kháng, mà dùng mấy trò ngáng chân sau lưng. Ví dụ như, cố ý sai người phá hỏng đồ thủ công nàng làm, hại nàng ngày đó bị trừ “lông chim“. Ví dụ như, thời điểm nàng lấy cháo, cố ý đụng tay nàng.

Có điều tới cuối cùng, Vân Trân đều dùng chút kỹ xảo nhỏ báo thù lại.

Lâu dần, Trà Nhi cũng biết nàng không phải kẻ dễ bị bắt nạt.

Lúc này, biệt trang lại có người tới, Trà Nhi liền thay đổi mục tiêu.

...

Còn nữa, đó là người vương phi phái tới.

Canh giữ mấy ngày, phát hiện Mặc Nhiễm vẫn chưa chết, kẻ nọ liền ra tay bóp cổ nàng ấy.

Cũng may trùng hợp Niên Sanh đi ngang, ra tay cứu Mặc Nhiễm. . Truyện Full

Sau lần đó, Vân Trân càng cẩn thận, cho dù ra ngoài cũng sẽ để lại chút thuốc mê phòng thân cho Mặc Nhiễm.

Nàng chỉ mong trước khi tới Thanh Phong Quan đừng xảy ra chuyện gì.

Từng ngày cứ thế trôi qua.

Rất nhanh cũng đã tới ngày hẹn với Niên Sanh, chính là một ngày trước Thất Tịch.

Hôm nay, Vân Trân xin nghỉ bệnh, không ra ngoài làm việc.

Nhân lúc những người khác đều đang làm việc, nàng cùng Mặc Nhiễm ngụy trang, sau đó đi theo Niên Sanh tới chỗ đã hẹn với người đưa đồ.

Vân Trân không ngờ người đó thế mà là Trương Sơn bán khóa cho nàng.

Trương Sơn thấy nàng, không hề kinh ngạc, chỉ hơi tò mò nhìn Mặc Nhiễm bên cạnh. Có điều, ông ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp để các nàng lên xe bò.

Ngay thời điểm bọn họ sắp rời đi, Vân Trân phát hiện Niên Sanh cũng nhảy lên.

“Ngươi lên đây làm gì?” Vân Trân hỏi.

Niên Sanh không trả lời, mà ngậm cọng cỏ đuôi chó, hai tay gối đầu ngã lưng ra sau, không để ý tới nàng.

Đúng là người kỳ lạ.

Vân Trân sờ mũi, sau đó quay đầu nhìn Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm gật đầu với nàng.

...

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi địa giới của Thượng Thanh biệt trang, đi vào đường núi.

Không bao lâu, Vân Trân liền nhìn thấy Thanh Phong Quan sừng sững giữa sườn núi.

Lại đi thêm khoảng nửa canh giờ, xe bò dừng lại ở cửa sau Thanh Phong Quan.

“Tới rồi, xuống xe đi.” Trương Sơn bảo.

Trước khi ông ta mở miệng Niên Sanh đã nhảy xuống.

Vân Trân xuống xe, xoay người đỡ Mặc Nhiễm yếu ớt.

“Các ngươi muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Có điều trước khi mặt trời lặn, bắt buộc phải quay lại đây hội hợp với ta. Nếu dám chạy...” Nói tới đây, Trương Sơn chỉ vào Niên Sanh, uy hiếp, “Nếu ai dám nhân cơ hội bỏ trốn, lão tử sẽ đánh gãy chân thằng nhãi này.”

Nói xong, ông ta liền cho xe bò đi vào sân bên cạnh.

Vân Trân nhìn Niên Sanh: “Ngươi bảo đảm cho chúng ta?”

Niên Sanh gối tay sau ót, xoay người đi vào Thanh Phong Quan.

“Ông ta không sợ ngươi bỏ trốn cùng chúng ta sao?” Vân Trân nhìn theo bóng dáng hắn, hỏi.

“Ông ta sợ làm gì!” Niên Sanh phất tay, “Ta cũng không chạy.”

Chỉ cần có chân, sao lại không chạy?

Trừ phi là hắn không muốn đi.

Vân Trân bỗng nhớ lại thời điểm mới gặp Niên Sanh, hắn nói, hắn sẽ không rời khỏi Thượng Thanh biệt trang, cho dù muốn đi, cũng không biết đi nơi nào.

Người bên trong Thượng Thanh biệt trang không có ai tốt, nhưng ít nhất cái ác độc của họ đều thể hiện ra ngoài, không giống những người ngoài kia, luôn thích đâm sau lưng người khác.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Mặc Nhiễm hỏi Vân Trân.

Vân Trân lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.