Nàng có hỏi vài người, nhưng bọn họ đều không rõ lai lịch của Niên Sanh. Trong ấn tượng của mọi người, thời điểm quen biết Niên Sanh, hắn đã ở biệt trang, còn về việc hắn tới lúc nào, vì phạm lỗi gì mà bị đày tới, không ai biết cả.
Đúng là người kỳ lạ.
Vân Trân lắc đầu, vứt những nghi vấn kia đi.
“Đi thôi, chuyện kế tiếp mới quan trọng.” Nàng nói.
...
Bọn họ vào Thanh Phong Quan, liền không thấy bóng dáng Niên Sanh đâu.
Vân Trân không hề nóng vội, nàng đi tìm một tiểu đạo sĩ, nhờ gã dẫn các nàng đi tìm Lan trắc phi.
“Nơi này không có Lan trắc phi.” Tiểu đạo sĩ lắc đầu.
Vân Trân và Mặc Nhiễm nhìn nhau.
“Vậy có vị sư phó nào là nhân sĩ kinh thành, mười chín năm trước tới Thanh Phong Quan không?” Vân Trân hỏi.
“A, ta biết người các vị nói là ai rồi, là Tĩnh Lan cư sĩ. Ta biết bà ấy ở đâu, ta dẫn các vị đi.” Tiểu đạo sĩ nói.
“Đa tạ.”
“Đa tạ.”
Vân Trân và Mặc Nhiễm cùng đa tạ.
Được tiểu đạo sĩ dẫn đường, bọn họ tới trước một căn phòng ở hậu viện Thanh Phong Quan.
Tới nơi, tiểu đạo sĩ bảo các nàng chờ ở ngoài, gã đi gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong liền vang lên tiếng nói chuyện.
Không bao lâu, tiểu đạo sĩ quay lại, lắc đầu: “Tĩnh Lan Cư sĩ nói nơi này không có người các vị muốn tìm, mời các vị rời đi.”
Mặc Nhiễm nhìn Vân Trân.
Vân Trân nghĩ nghĩ, nói: “Bọn ta rất chắc chắn Tĩnh Lan cư sĩ là người bọn ta muốn tìm. Nếu hiện tại Tĩnh Lan cư sĩ không muốn gặp, chúng ta sẽ ở đây chờ, mãi đến khi Tĩnh Lan cư sĩ bằng lòng gặp mặt mới thôi.”
Tiểu đạo sĩ quay lại truyền lời. Sau khi trở về, gã lắc đầu: “Tĩnh Lan cư sĩ nói, các vị muốn chờ ở đây, vậy thì cứ chờ đi.”
Nói xong, tiểu đạo sĩ gật đầu với họ, rời đi.
...
Vân Trân đỡ Mặc Nhiễm ngồi xuống.
Bọn họ ở ngoài cửa chờ từ sáng đến giữa trưa, lại từ giữa trưa chờ đến chiều, mắt thấy thời gian Trương Sơn cho các nàng ngày càng ít, nhưng người trong phòng trước sau vẫn không có ý gặp họ.
“Trân Nhi, phải làm sao đây?” Mặc Nhiễn lo lắng hỏi.
Bỏ lỡ cơ hội này, vậy phải chờ thêm nửa tháng.
Vân Trân vỗ tay nàng ấy, ý bảo đừng nóng vội.
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, cửa phòng luôn đóng chặt cuối cùng cũng được người bên trong mở ra, một nữ nhân mặc xiêm y màu xám, dung nhan thanh tịnh xuất hiện ở cửa.
Thời gian dường như rất quyến luyến nữ nhân này, không hề để lại trên người bà quá nhiều dấu vết. Mười chín năm trôi qua, tướng mạo vẫn như xưa.
Mặc Nhiễm vừa thấy, nhịn không được kích động mà gọi: “Lan phi nương nương.”
Người trước cửa nghe xong, sắc mặt không thay đổi, chỉ bình tĩnh sửa đúng: “Ở nơi này chỉ có Tĩnh Lan cư sĩ.”
Mặc Nhiễm hoảng loạn.
Lúc này, Vân Trân hành lễ: “Tĩnh Lan cư sĩ, về chuyện mười chín năm trước, vị tỷ tỷ này của ta có chuyện muốn nói với người.”
Tĩnh Lan cư sĩ nhìn nàng, nửa ngày sau, lui qua một bên: “Vào đi.”
...
Bên này, Vân Trân cùng Mặc Nhiễm vào phòng Tĩnh Lan cư sĩ. . Truyện Dị Năng
Bên kia, Niên Sanh tìm một cây cổ thụ có tầm nhìn tốt, như con khỉ tay chân linh hoạt trèo lên, tìm một vị trí ổn định dừng lại, tựa lưng ra sau, hưởng thụ nhắm mắt.
Ánh chiều tà xuyên qua khe lá chiếu vào hắn, thế mà sinh ra một loại cảm giác yên lặng tốt đẹp.
Mà đúng lúc này, có một đám người vừa nói vừa cười lên núi.