Hậu cung của Triệu Húc tuy trước mắt chỉ có nàng là phi tử, rất nhiều chuyện trở nên đơn giản. Nhưng ngoại trừ hậu phi, vẫn có rất nhiều chuyện cần bận rộn.
Bởi vì Triệu Húc còn chưa ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, Tô Thái Hậu đã thu phượng ấn về tay mình. Sự vụ lớn nhỏ trong hậu cung hiện giờ đều do Tô Thái Hậu quản lý. Nhưng dù vậy, Vân Trân là hậu phi duy nhất của Triệu Húc, vẫn cần hỗ trợ lo liệu. Huống chi hôm nay nàng còn việc quan trọng hơn phải làm.
Ngày cuối cùng, nàng hi vọng có thể cố gắng để lại thứ mình nghĩ là tốt cho họ.
Bữa trưa Triệu Húc dùng bữa với các đại thần.
Vân Trân không tham dự.
Có điều, Triệu Húc vẫn cẩn thận dặn dò cung nhân đưa các món ngon trên yến hội tới Vân Thủy Cung của Vân Trân. Vân Trân nhìn đồ ăn trên bàn Triệu Húc sai người đưa tới, tâm trạng có chút phức tạp. Đến cuối cùng, nàng không động tới số đồ ăn đó.
Bởi vì ngay lúc này, có người tới tìm.
Vân Trân vẫy tay cho cung nhân lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và “Phúc Hiếu công công“.
“Ngươi có chuyện gì?” Vân Trân nhìn ông ta, hỏi.
Vừa rồi, “Phúc Hiếu công công” đột nhiên lấy lý do Ngự Trà Phòng xảy ra chút vấn đề, cần bẩm báo Vân phi nương nương, bảo Vân Trân cho tất cả lui xuống.
“Tiểu chủ tử, lão nô biết lão nô có lỗi với chủ tử, có lỗi với phu nhân. Lão nô đáng chết.”
Giờ phút này, “Phúc Hiếu công công” trở về lại là lão Ngư. Ông ta quỳ gối trước mặt Vân Trân, thống khổ nói.
Vân Trân nhìn ông ta.
Điều kỳ lạ là, trong lòng lại rất bình tĩnh.
Đã không còn hận, cũng không có thương tiếc.
Có lẽ vì nàng biết lão Ngư chỉ đứng trên chính lập trường của ông ta, sau đó bán đứng nàng. Mà nàng cũng không phải “Trân Nhi” thật sự.
Người lão Ngư bán đứng không phải “tiểu chủ tử” thật sự của ông ta.
Năm đó trong hoàn cảnh như vậy, lão Ngư đã suy nghĩ cho “Trân Nhi”, không bán đứng nàng, không bán đứng Thịnh gia “Tham Lang“. Nếu ngay từ đầu lão Ngư đã bán đứng Thịnh gia “Tham Lang”, thông báo tin tức của “Tham Lang” với triều đình, vậy ông ta đã không phải lưu lạc tới ngày hôm nay, vào cung làm nội thị.
Hiện tại, ông ta chỉ có tâm nguyện được sống, là điều người bình thường nên có.
Bởi vì Vân Trân hiểu, cho nên vô cùng bình tĩnh.
Nhưng vì nàng mượn thân thể của “Trân Nhi” mới sống sót ở thế giới này, nếu nàng đã dùng cơ thể của người khác mà sống, vậy phải làm “Trân Nhi” thật tốt.
Nếu hỏi nàng có oán không...
Hình như không thể nói rõ.
Nếu hỏi nàng có hận không...
Hình như cũng nói không nên lời.
Mỗi một lựa chọn đều đến từ chính bản thân nàng.
Tốt cũng được, xấu cũng thế, nếu đã đưa ra quyết định, vậy thì đừng oán trời trách đất.
“Ngươi đứng lên đi.” Vân Trân nói với lão Ngư, “Ta không có quyền trách ngươi, cũng không có quyền tha thứ cho ngươi.”
Bởi vì ta không phải Trân Nhi thật sự, không phải người của Thịnh gia “Tham Lang” thật sự. Cho nên, ta không có cách nào thay bọn họ tha thứ cho ngươi, hận ngươi.
Cho dù hận, muốn tha thứ, cũng nên là họ.
Lão Ngư nghe vậy, lại cho rằng nàng vẫn không tha thứ cho ông ta. Ý của nàng là người ông ta nên đi cầu xin sự tha thứ là những người Thịnh gia “Tham Lang” đã mất, là phụ thân của “Trân Nhi” Thịnh Vân Lan...
“Lão nô, lão nô...” Lão Ngư nhìn nàng, nghẹn ngào.
Có điều trước khi đến, ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý.