Phía sau A Linh là Tiểu Từ và vú nuôi của chúng.
Hôm nay là trừ tịch, người trong cung đều mặc đồ mới. Thượng Phục Cục cũng chuẩn bị xiêm y mới cho A Linh và Tiểu Từ. A Linh có đồ mới, hưng phấn chạy đến chỗ Vân Trân, muốn cho nàng xem.
“Ừ, đẹp lắm.” Vân Trân nhìn nhìn, lại nhìn Tiểu Từ, “A Linh đẹp, Tiểu Từ cũng đẹp.”
Nói rồi, nàng đưa tay sờ đầu chúng.
A Linh làm nũng ôm lấy cánh tay nàng, chui vào lòng nàng.
Tiểu Từ khá trầm tính, chỉ đứng bên cạnh Vân Trân.
“Nương nương, Thái Tử và tiểu điện hạ...” Vú nuôi mở lời.
Sau khi A Linh được phong làm Thái Tử không lâu, Triệu Húc cũng ban phong hào cho Tiểu Từ, phá lệ phong nó là Duệ Vương. Việc ăn mặc, đi lại không khác gì A Linh.
Đây cũng coi như là một sự công bằng cho Tiểu Từ.
“Không sao, cứ để chúng ở chỗ bổn cung chơi một lúc đi. Hai canh giờ sau, ngươi đến đón chúng về.” Vân Trân nói với vú nuôi.
“Vâng, nương nương.” Vú nuôi hành lễ, sau đó để lại hai cung nữ ngày thường chăm sóc A Linh và Tiểu Từ, rồi rời khỏi Vân Thủy Cung.
“Tới đây, mẫu phi có thứ hai tặng hai đứa.” Vú nuôi đi rồi, Vân Trân nắm tay A Linh và Tiểu Từ đi vào noãn các.
Mấy ngày nay nàng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng làm xong túi ngọc bội cho hai hài tử. Ngày thường lúc không mang ngọc bội, chúng có thể dùng đựng đồ. Túi không lớn, cũng có thể đeo bên hông.
Vân Trân sai người lấy túi nhỏ ra, tự tay đeo lên hông cho A Linh và Tiểu Từ.
“Mẫu phi, đẹp quá.” Có túi mới, A Linh cao hứng chạy một vòng.
Tiểu Từ trầm tính hơn, chỉ cúi đầu nâng niu cái túi, nói với Vân Trân: “Đa tạ mẫu phi.”
Vân Trân thấy vậy, không nhịn được mà xoa đầu hai đứa nhỏ. Cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt Vân Trân dần phai nhạt.
“Mẫu phi, người sao vậy?” Tiểu Từ là người đầu tiên phát hiện Vân Trân khác thường, hỏi nàng.
Tiểu Từ hỏi xong, A Linh cũng dừng lại, đứng trước gương đồng nhìn qua Vân Trân.
“Mẫu phi không sao.” Vân Trân xoa đầu Tiểu Từ, cười nói, “Chỉ là cám thán thời gian mà thôi. Không ngờ nhoáng cái đã nhanh như vậy. Mới hôm trước A Linh còn ở trong tã lót, mà Tiểu Từ... Khi ấy cũng rất nhỏ, giống như cái bánh bao, tròn tròn mập mập.”
“A Linh không nhỏ.”
“Tiểu Từ cũng không phải bánh bao.”
Hai tiểu gia hỏa nói.
“Đúng đúng, đều không nhỏ, cũng không phải bánh bao.” Vân Trân cười cười, “Có điều hai đứa lớn nhanh quá. Mẫu phi còn chưa kịp làm gì, chớp mắt hai đứa đã lớn như vậy. Sau này chỉ sợ...”
Nói tới đây, Vân Trân dừng lại, xoa đầu chúng, chuyển đề tài.
A Linh và Tiểu Từ tuy thông minh, nhưng dù sao vẫn là tiểu hài tử.
Rất nhiều phiền não của người lớn bọn chúng không thể hiểu được.
Cho nên khi Vân Trân nói sang chuyện khác, bọn chúng cũng nhanh chóng quên đi vấn đề khi nãy.
...
Hai canh giờ sau, vú nuôi tới đón A Linh và Tiểu Từ.
Hôm nay là trừ tịch.
Giữa trưa, Triệu Húc sẽ tiếp kiến đại thần trong cung.
A Linh là Thái Tử, có vài trường hợp cần nó xuất hiện.
Khi vú nuôi đón hai đứa nhỏ đi, Vân Trân ở bên này cũng trở nên bận rộn.