“Nàng ấy thật sự nói như vậy?”
Trong căn phòng bố trí tao nhã lịch sự, Thấm phu nhân ngồi ở đầu giường, sau khi chỉnh lại chăn đệm cho Triệu Du, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiền ma ma.
Tiền ma ma đứng ở đầu giường còn lại, gật đầu: “Nàng ấy đúng là nói như vậy. Phu nhân, có vấn đề gì sao?”
Thấm phu nhân lắc đầu, cúi đầu nhìn Triệu Du trên giường, nhẹ giọng: “Nàng ấy có lòng. Phân phó xuống, sau này thiếu gia ra ngoài, bảo hai nha hoàn Hương Thảo và Hương Phiến đi theo.”
...
Bên này, Vân Trân trở về Thính Tuyết Hiên.
“Trân Nhi, ngươi đi đâu cả buổi chiều vậy? Sao bây giờ mới trở về? A, không đúng, sao ngươi lại thay y phục rồi? Đã xảy ra chuyện gì...” Vân Trân vừa về phòng, Quả Nhi liền đùng đùng chạy tới, hỏi thăm không ngừng.
Vân Trân yếu ớt ngồi xuống cạnh bàn, giơ tay rót ly nước. Nước nấu lúc trước, bây giờ đều đã lạnh, có điều hiện tại, Vân Trân nào quản được nhiều như vậy.
Uống nước xong, Quả Nhi còn đang hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì cả.” Vân Trân thở hổn hển, lúc này mới trả lời, “Y phục là do chiều nay ta đi tìm Mặc Nhiễm tỷ tỷ, không cẩn thận đánh nghiêm ấm trà, làm ướt xiêm y, Mặc Nhiễm tỷ tỷ tốt bụng cho ta mượn đồ của tỷ ấy mặc.”
Vũng nước đục Triệu Ngọc Dao này thật sự quá sâu, nàng không muốn kéo Quả Nhi liên lụy vào, đành phải nói dối.
Quả Nhi luôn tin nàng, nghe nàng nói vậy, mới không hỏi nữa.
...
Tiễn quả Nhi đi, Vân Trân thay xiêm y của Mặc Nhiễm ra.
Thời điểm nàng theo thói quen sờ lồng ngực, mới phát hiện thiếu một món đồ.
Là ngọc bội!
Ngọc bội Triệu Húc đưa nàng, không thấy nữa!
Vân Trân tìm hết trên người, cũng không thấy ngọc bội đâu.
Trong lòng lập tức hoảng hốt.
Chẳng lẽ thời điểm thay xiêm y, để ở chỗ Mặc Nhiễm sao?
Nghĩ vậy, Vân Trân vội thay xiêm y của mình, chạy tới chỗ Mặc Nhiễm.
Đợi khi tìm được Mặc Nhiễm, hỏi thăm nàng ấy, Mặc Nhiễm lại có vẻ mờ mịt.
Vân Trân nhíu mày.
Không phải rơi bên hồ đấy chứ?
“Rất quan trọng sao? Có cần ta tìm giúp muội không?” Mặc Nhiễm hỏi.
“Là đồ rất quan trọng, có điều, muội có lẽ biết nó ở đâu rồi.”
Nói xong, Vân Trân cáo biệt Mặc Nhiễm, chạy về phía thủy tạ ở rừng trúc.
...
Thời điểm Vân Trân tới cái hồ kia đã là xế chiều.
Nàng dọc theo bờ hồ, tìm vài lần, thậm chí lật tung cỏ dại cũng không nhìn thấy bóng dáng ngọc bội.
Sẽ rơi ở đâu chứ?
Nghĩ đến dáng vẻ vui sướng của Triệu Húc khi thấy nàng nhận lấy ngọc bội... Nàng thật không dám tưởng tượng, nếu Triệu Húc biết nàng làm mất ngọc bội sẽ thương tâm thế nào?
Hơn nữa đây là vật ngự tứ, nếu rơi vào kẻ có dụng tâm kín đáo, còn sẽ gây phiền phức cho Triệu Húc.
“Vân Trân, bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngươi nhất định có thể nhớ ra!” Vân Trân ôm trán, cố gắng bình tĩnh lại.
Đột nhiên, nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm hồ nước u tĩnh trước mặt.
Nàng nhớ hình như lần thứ ba nha hoàn của Triệu Ngọc Dao ấn nàng xuống nước, hình như có thứ gì đó từ trong lòng rơi ra, còn đụng trúng cằm nàng...
Chẳng lẽ, chính là ngọc bội?
“Ưm...”
Vân Trân nhìn hồ nước, chà xát gương mặt, hít một hơi thật sâu, đầu chui vào trong nước.
...
Lặp đi lặp lại, mãi đến khi chân đông lạnh đến sắp rút gân, nàng cuối cùng cũng tìm thấy ngọc bội.
Trong lòng hân hoan, đang muốn ngoi lên, từ xa nàng lại thấy có người đi về phía này. Chờ thấy rõ người tới, nàng không khỏi nhíu mày, sau đó lén lút bơi tới bụi cỏ bên bờ hồ.
Mặc Thư tới đây, cúi đầu, như đang tìm kiếm gì đó.